Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1565 - Người mang quan tài!

Xem ra, Thánh Nhân hồng hoang lợi hơn trong tưởng tượng!
Sau này nếu như gặp phải Thánh Nhân, phải trốn xa chút.
Giang Lan nhịn cảm thán, rồi quay về phía Lý Nguyên hỏi: “Ngươi biết hai cây ăn quả ở hậu viện là Hỗn độn linh căn sao?”
Lý Nguyên đang muốn trả lời, ngay vào lúc này, trong thiên địa đột nhiên bị một luồng khí tức kinh khủng đến cực điểm bao phủ.
Luồng khí tức này, tràn đầy cổ kính, ngang ngược, kinh khủng.
Giống như có hung thú Hồng Mông thức tỉnh ở trong Hỗn Độn không thể diễn tả.
Gần như tất cả sinh linh hồng hoang cảm thấy một trận tim đập nhanh, sởn hết gai ốc từ đáy lòng.
Giang Lan cũng không ngoại lệ.
Lúc này nàng trở nên cảnh giác, lông mèo trên người giống như bị điện giật chuẩn bị dựng đứng.
Tất cả phòng ngự thần thông, mở ra toàn bộ.
Trên mặt Tiểu Tê Tử không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc.
Thần trí của nàng giống như thủy triều, đi về phía ngọn nguồn khí tức kinh khủng.
Sau khi nàng nhìn thấy bóng dáng nàng, trán nàng không khỏi hiện ra ba dòng mồ hôi lạnh.
Không nghĩ đến động tĩnh lại là nàng làm ra.
“Các ngươi cảm nhận được không? Xảy ra chuyện gì? Cảm giác giống như có gì đó kinh khủng sắp phủ xuống.”
Giang Lan vội vàng hỏi Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử.
Lý Nguyên an ủi: “Không có gì, chẳng qua chỉ là vài thi thể thôi.”
“Thi thể?”
Giang Lan có vẻ càng kinh ngạc: “Thi thể gì, lại có thể phát ra khí tức khủng bố như vậy?”
Leng keng leng keng!
Ngay vào lúc này, Giang Lan đột nhiên nghe thấy một trận chuông gió dễ nghe lọt vào trong tai.
Nàng biết, đây là âm thanh của chuông gió ở cửa khách điếm phát ra.
Vẻ mặt không khỏi có phần bất ngờ.
Chẳng lẽ rốt cuộc khách điếm cũng có khách tới rồi?
Khó được!
Giang Lan nhìn Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử vẫn ngồi, nàng phát hiện, hai người không có ý định muốn đứng dậy chút nào.
Ôi, có khách tới, sao hai người các ngươi không động chứ?
Nếu như khách nhân phát hiện không ai chào hỏi, chẳng phải là xoay người rời đi sao?
Nàng cảm thấy, rốt cuộc bản thân phát hiện nguyên nhân khách điếm làm ăn không tốt.
Có ông chủ lười như vậy, khách điếm có thể kinh doanh tốt mới là lạ!
Thật sự không nhịn được, nàng lên tiếng nhắc nhở: “Có khách cũ tới cửa rồi.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Không cần để ý tới, bọn họ tự tiến vào.”
Giang Lan: “...”
Quên đi, vẫn là bản meo meo đi xem một chút.
Ai kêu bản meo meo ăn cơm của hắn.
Giang Lan lập tức nhảy xuống bệ cửa sổ, nhạy bén chạy tới đại đường.
Ở trong hành lang, nàng thấy có mấy người kỳ quái đi vào khách điếm.
Đi tuốt đằng trước, là một lão già râu tóc bạc trắng.
Người lão già mặc một bộ đạo bào nhiều lớp màu xám trắng, trong tay chống một đòn gánh, trên đòn gánh còn buộc một hồ lô.
Nhìn tuổi già sức yếu nhưng tiên phong đạo cốt.
Đi cùng lão già cầm đòn gánh là một nam tử trung niên.
Nam tử trung niên tóc đen râu đen, mặc áo đạo bào xanh, trong tay cầm một cây phất trần, có vẻ khí độ bất phàm, uy nghiêm thâm sâu.
Mà ở phía sau nam tử trung niên, lại là hai lão già hói đầu.
Hai lão già này, một người cầm một nhánh cây, nhìn cười híp mắt, rất hiền hòa, một người cầm lấy một cây trúc xanh, nhìn vẻ mặt khó gần, giống như trong nhà vừa có người thân mới chết.
Hai người mặc đạo bào, nhưng mang theo Phật châu, có vẻ chẳng ra gì cả.
Phía sau hai lão già không ra gì này, lại có hai mỹ nhân tuyệt thế, phong hoa tuyệt đại, chim sa cá lặn.
Giang Lan sống mấy đời, đã tính là nhìn qua vô số người.
Nhưng còn chưa từng thấy nữ tử cao quý, xinh đẹp như thế (Tuy Tiểu Tê Tử cũng xinh đẹp, nhưng vẫn không thể tính, nghiêng nước nghiêng thành, hại nước hại dân trong truyền thuyết chỉ sợ sẽ là bộ dáng này?
Giang Lan âm thầm nghĩ.
“Ôi, sao trong khách điếm có thêm một con mèo vậy?”
Mỹ nữ tuyệt thế người mặc tiên y sặc sỡ nhìn thấy Giang Lan, có phần bất ngờ nói.
Giang Lan cũng có chút bất ngờ, dường như rất quen thuộc đối phương và khách điếm.
Chẳng lẽ nàng và ông chủ đẹp trai quen biết nhau sao?
Đột nhiên, Giang Lan phát hiện, có vài tầm mắt, dừng lại quét nhìn ở trên người nàng.
Chỉ thấy mấy người đi vào khách điếm, tất cả đều đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá nàng.
Giống như trên người nàng nở hoa.
Cho dù bản meo meo lớn lên đẹp mắt, nhưng cũng không cần dùng loại ánh mắt này nhìn nàng chứ?
Thấy bản meo meo sợ hãi.
Chẳng qua rất nhanh, ánh mắt của mọi người, đều rời khỏi trên người Giang Lan.
Thông Thiên giáo chủ cất giọng nói: “Con mèo này cũng không có gì đặc biệt, không giống như linh thú Lý lão đệ nuôi.”
Chuẩn Đề đạo nhân: “Tu vi phế vật, hoàn toàn không phù hợp thân phận Lý tiền bối.”
Tiếp Dẫn đạo nhân: “Có lẽ là một con mèo hoang bình thường.”
Thì ra bọn họ thấy có một con mèo trắng xuất hiện ở khách điếm của Lý tiền bối, còn tưởng rằng con mèo trắng giống như Thi Hống thú, Nê Côn, ẩn chứa bất phàm, thế nên lúc này mới đặc biệt chú ý một phen.
Chẳng qua sau khi đánh giá cẩn thận, mọi người phát hiện, đây chính là một con mèo nhỏ bình thường, tu vi, ngân cước cũng kém, không so được linh thú bình thường.
Giang Lan: “...”
Ô ô ô, không nghĩ tới bản meo meo lại bị khinh thường.
Một nhóm người thật là không có mắt nhìn!
Chắc chắn tu vi kém vô cùng.
Giang Lan tức giận nghĩ.
Mọi người không hề chú ý mèo trắng nữa.
Chuẩn Đề đạo nhân hỏi mọi người: “Hẳn là các ngươi cũng vì vài thi thể mới đến?”
Thông Thiên giáo chủ tùy tiện nói: “Điều này còn phải hỏi sao? Không phải là rõ ràng đấy sao?”
Tiếp Dẫn đạo nhân suy đoán nói: “Cũng không biết những thi thể kia từ đâu tới? Khí tức mỗi một thi thể phát ra, không yếu hơn những Hỗn Độn Ma Thần khi bắt đầu khai thiên chút nào.”
Con ngươi Lão Tử loạn chuyển, nói: “Có lẽ, là Lý tiền bối ở trong Hồng Mông, chém giết Tà Thần.”
“Hơn phân nửa là như vậy.”
Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, Thông Thiên giáo chủ phụ họa nói hiển nhiên, bọn họ cũng cảm thấy những thứ thi thể kinh khủng có liên quan Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận