Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1944 - Người này thực sự tính toán không bỏ sót!

Sở Lưu Hương cũng không kìm nén được cảm xúc có vẻ phấn khích: “Tốt quá, ta nghe lời đồn đại trên giang hồ, cũng có chút nghi ngờ, không ngờ tới lời đồn đại này lại là thật, Băng Nhạn có thể được cứu rồi!”
Ngay sau đó hắn lấy lại bình tĩnh và nói với Tô Dung Dung: “Chúng ta phải nhanh chóng tìm kiếm xem Lý Nguyên có để Cửu Diệp Linh Chi thảo trong phòng không.”
Tô Dung Dung gật đầu, nhanh chóng quay về gian phòng tìm kiếm.
Gian phòng không lớn, đồ vật bên trong cũng không nhiều, có thể nói chỉ cần liếc qua một cái là có thể nhìn thấy rõ hết.
Cả căn phòng, chỉ có một nơi đáng chú ý nhất chính là chiếc giường gỗ.
Hai người cũng chỉ tập trung tìm kiếm ở chiếc giường gỗ này.
Tô Dung Dung chạm vào tấm chăn, trên mặt có vẻ kinh ngạc: “Cái chăn này thật mềm mại, so với sợi bông do thiên cung tạo ra còn mềm mại hơn, không biết là nơi nào sản xuất ra cái này? Để ngươi cũng mua một bộ.”
Sở Lưu Hương thì không để ý tới chăn, hắn đang toàn tâm tìm kiếm nơi cất giấu đồ đạc trong phòng.
Rất nhanh, hai người đã tìm kiếm kỹ lưỡng hết cả căn phòng.
Bọn họ rất thất vọng khi không thể tìm thấy Cửu Diệp Linh Chi thảo.
Trong phòng chỉ có một số đồ vệ sinh cá nhân, y phục cũng không có.
“Xem ra, hắn đã đem theo Cửu Diệp Linh Chi thảo bên người, bảo sao trong gian phòng này không có bày bố cái cấm chế nào.”
Tô Dung Dung tiếc nuối nói.
Sở Lưu Hương gật đầu nói:
“Có lẽ là vậy, dù sao bảo vật trân quý như vậy, người bình thường sẽ không dám để tùy tiện.”
Tô Dung Dung lo lắng nói: “Nếu hắn đem Cửu Diệp Linh Chi thảo để vào trong túi trữ đồ, vậy thì rất phiền phức.”
Sở Lưu Hương dời mắt đi, tự nhủ nói: “Cũng không phiền phức. Xưa nay, cũng có nhiều người đem theo bảo vật bên người, nhưng không phải cuối cùng chúng ta đều thành công sao.”
Tô Dung Dung lộ vẻ vui mừng nói: “Ngươi đã nghĩ ra cách nào chưa?”
Sở Lưu Hương gật đầu nói: “Ta có một số manh mối, nhưng chúng ta vẫn phải tìm hiểu thêm. Trước tiên hãy rời khỏi đây, rồi cùng Hồng Tụ, Hồ Thiết Hoa và những người khác bàn bạc lại.”
Nói xong, hai người nhanh chóng rời khỏi phòng.
Gian phòng vẫn y như ban đầu, không có bất kỳ dấu vết nào bị để lại.
Ngay sau đó, Sở Lưu Hương, Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi và Hồ Thiết Hoa đã bí mật gặp nhau ở gian phòng họ thuê.
Sở Lưu Hương nhanh chóng kể cho ba người họ nghe chuyện vừa xảy ra trong phòng của Lý Nguyên, Hồ Thiết Hoa rất phấn khích khi biết Lý Nguyên thật sự có Cửu Diệp Linh Chi thảo.
Dù sao, việc này cũng liên quan đến tính mạng của Băng Nhạn.
Hiện tại biết được tung tích của Cửu Diệp Linh Chi thảo, vậy thì cơ hội sống của Băng Nhạn coi như đã tăng thêm năm phần.
Hắn sao có thể không kích động?
Sở Lưu Hương thông qua truyền âm hỏi ba người: “Vừa rồi các ngươi ở dưới lầu, có phát hiện được tin tức gì hữu dụng không?”
Tống Điềm Nhi nhỏ nhắn dễ thương liền lập tức truyền âm trả lời: “Vừa nãy ở dưới lầu, bọn ta nghe được rất nhiều tin tức hữu ích. Mấy người trong khách điếm không hề đề phòng bọn ta, ta nghe rất rõ, họ xì xào bàn tán nói chúng ta đêm nay sẽ đi trộm Cửu Diệp Linh Chi thảo như thế nào.”
Một lão già râu bạc trắng ở bên cạnh lên tiếng: “Từ lời nói của bọn họ, biết được Lý Nguyên rất tự tin.”
Người này tuy mang hình dạng của ông lão, nhưng giọng nói rất êm tai, nàng chính là Lý Hồng Tụ sau khi dịch dung.
“Lý Nguyên biết chúng ta muốn trộm Cửu Diệp Linh Chi thảo, nhưng hắn không thèm để ý, còn nói với người trong khách điếm, trong toàn bộ Hồng Mông, không có ai có thể lấy trộm đồ trên người hắn.”
Sở Lưu Hương nghe vậy, sờ sờ mũi của mình: “Hắn rất tự tin, tự tin đến mức có chút kiêu ngạo. Đừng nói toàn bộ Hồng Mông, cho dù chỉ là cường giả trong thiên hạ đã có bao nhiêu người? Sao lại không có nổi một người có thể trộm được đồ vật trên người hắn chứ?”
Tô Dung Dung nói: “Hắn tự tin là tốt rồi, như vậy sẽ thả lỏng cảnh giác, tạo cơ hội cho chúng ta.”
Hồ Thiết Hoa mở miệng nói: “Có điều những người trong khách điếm rất khâm phục Lý Nguyên, họ đều nói Lý Nguyên có thể làm mọi thứ. Xem ra, hắn thật sự có bản lĩnh, bởi vậy lần này không thể bất cẩn.”
Sở Lưu Hương gật đầu nói: “Đương nhiên sẽ không bất cẩn, cho dù lần hành động này, đối thủ mạnh thế sao, ta cũng sẽ dốc toàn lực đối phó, sẽ không xem nhẹ hắn. Đúng rồi.”
Hắn nhớ tới một chuyện, hỏi mọi người: “Thánh trộm cải trang thành phục vụ ở khách điếm này, là vì mục đích gì, các ngươi có phát hiện ra không?”
Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi, Hồ Thiết Hoa ba người nghe vậy, vẻ mặt trở nên hơi kỳ quái.
Lý Hồng Tụ nói: “Có lẽ thánh trộm ở lại khách điếm này cũng không có mục đích gì.”
Sở Lưu Hương khó hiểu nói: “Ý ngươi là gì? Nếu hắn không có mục đích gì, sao lại cam tâm tình nguyện làm chân chạy vặt? Mỗi ngày vì chút thu nhập, mà phải nghênh đón, cười nói với người khác vậy? Đây không phải tự làm khó mình sao?”
Tống Điềm Nhi giải thích: “Bọn ta hỏi thăm khách quen của khách điếm, biết được Bạch Ngọc Đường đã làm bồi bàn ở đây được mấy năm rồi, không phải mới làm gần đây. Hơn nữa, điều quan trọng là tất cả người làm, đều biết thân phận thánh trộm của hắn. Vì lẽ đó, có thể hắn không có mục đích thật. Sở Lưu Hương nghe Tống Điềm Nhi giải thích xong, trên mặt không khỏi có vẻ kinh ngạc.”
Hắn không ngờ tới, đường đường là thánh trộm, lại thật sự cam tâm làm một tên chạy việc.
Thiên hạ rộng lớn vậy, đúng là không có việc gì là không thể xảy ra.
Hắn cảm khái nói: “Lúc trước, Bạch Ngọc Đường và Kỷ Vô Danh đến tìm ta, hai kẻ đó nói muốn tỉ thí tốc độ với ta. Lúc đó ta còn nghĩ bọn họ còn trẻ, tính cách bốc đồng, nôn nóng có danh tiếng, không cam lòng làm kẻ vô danh tiểu tốt. Không nghĩ tới, mới qua mấy trăm năm, thánh trộm đã nhìn thấu hồng trần, bỏ qua danh lợi, cam lòng làm một tên chạy việc bình thường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận