Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1064 - Đáng chết, càng khiến thiếp động lòng rồi

Bỗng nhiên Võ Chiếu phát hiện ánh mắt của hai người phong độ hiên ngang này nhìn nàng có hơi là lạ, dường như là vẻ giễu cợt?
Nhưng tại sao bọn họ lại chế giễu ta?
Chúng ta hình như không quen nhau mà?
Võ Chiếu không hiểu gì sất.
“Chính là ở đây.”
Ô Sào chỉ vào khách điếm trong một cái ngõ nói với phụ vương và bá phụ của mình.
Đế Tuấn nhìn thấy khách điếm bình thường, không khỏi chau mày lại.
Hắn càng thêm nghi ngờ có phải Ô Sào và Lục Áp nói khoác hay không?
Nơi này không có linh mạch hội tụ, không có tiên khí vây quanh, nhìn thế nào cũng không phải là nơi mà Đại Năng tuyệt thế có thể ở?
Lúc này Thái Nhất dùng thần thức lướt qua xem tình hình bên trong khách điếm.
Bên trong khách điếm tầm thường, quan trọng là trong đó không có người.
Hắn thật sự không hiểu Ô Sào và Thái Nhất tại sao lại bắt buộc họ đến nơi này?
Lẽ nào đang đùa bỡn bọn ta sao?
Bọn họ có lẽ không ấu trĩ như vậy chứ?
Thái Nhất nói với Lục Áp và Ô Sào: “Chúng ta nên về thôi, trong khách điếm vốn không có người.”
Lục Áp: “Khách điếm này là một thế giới hoàn toàn khác, các ngươi đương nhiên không nhìn thấy tình hình thật sự ở bên trong.”
Thái Nhất cười lạnh: “Sao ta lại không thấy? Ta đã nhìn thấy rất rõ ràng đây chỉ là một khách điếm bình thường, căn bản không có gì đặc biệt. Cũng không có tiền bối có thể làm chúa tể Hồng Mông như các ngươi nói!”
Ô Sào thiền sư không quan tâm đến người cha ruột quê mùa này, hắn chủ động vén màn cửa lên.
“Leng keng..”
Chuông gió trên màn cửa lập tức vang lên âm thanh trong trẻo êm tai.
Sau đó mấy người họ nhìn thấy một nữ tử mặc hoa bào màu tím, dung mạo tuyệt đẹp, khí chất lãnh diễm uy nghiêm đang đứng phía sau màn cửa chuẩn bị đi ra.
Đế Tuấn và Thái Nhất nghe thấy tiếng chuông gió liền vô cùng ngạc nhiên.
Bọn họ không ngờ rằng tiếng chuông gió này lại còn có tác dụng ngưng thần định khí, ổn định tinh thần.
Dùng pháp nhãn nhìn qua lại phát hiện chuông gió phát ra huyền quang lấp lánh, đạo văn rạng rỡ, thế mà lại là một Tiên thiên linh bảo cực phẩm.
Đồng tử của Đế Tuấn và Thái Nhất không khỏi phóng to lên hai lần.
Thế mà lại treo Tiên thiên linh bảo lên màn cửa, lần đầu tiên bọn họ nhận ra rằng khách điếm này không hề đơn giản như bên ngoài.
Đặc biệt sau khi bọn họ nhìn thấy Võ Chiếu trong khách điếm lại càng cảm thấy không đơn giản.
Dù sao trước đây bọn họ đã dùng thần thức quét qua không hề phát hiện có bất cứ người nào trong khách điếm này.
Lẽ nào khách điếm này thật sự là một thế giới khác giống như Lục Áp nói hay sao?
Người ngoài không thể nhìn thấy tình hình thật sự ở bên trong đó?
Mặc dù chưa vào cửa nhưng Đế Tuấn và Thái Nhất đã kinh ngạc hai lần liền tiếp, nhưng mà có một điều khiến tâm trạng kinh ngạc của bọn họ dễ chịu hơn một chút.
Đó chính là bọn họ thấy tu vi của Võ Chiếu cũng chỉ là Đại La Kim Tiên thôi.
Trước đây không phải Ô Sào và Lục Áp đã khoác lác nói rằng người hầu trông cửa của Lý Nguyên cũng là một tồn tại cùng cấp bậc có thể xưng hô đạo hữu với Đạo Tổ sao.
Nhưng nữ tử đi ra đón bọn họ cũng chỉ là Đại La Kim Tiên thôi, làm gì khoa trương như Lục Áp đã nói chứ?
Nghĩ đến đây trên nét mặt của Đế Tuấn và Thái Nhất không khỏi tỏ ra chế giễu.
Bọn họ nhìn thấy Võ Chiếu đi ra còn cho rằng đặc biệt đến tiếp đón bọn họ.
Mà Võ Chiếu lại vì ánh mắt của Đế Tuấn và Thái Nhất, không hiểu nguyên nhân, ù ù cạc cạc.
Trong lòng lẩm bẩm: Hai người này bị bệnh à?
Lục Áp không hề tỏ ra thất lễ chỉ chỉ vì tu vi của Võ Chiếu thấp, hắn khách sáo hỏi Võ Chiếu: “Xin hỏi Lý tiền bối có ở đây không?”
Hóa ra là tìm Lý tiền bối.
Trong lòng Võ Chiếu thầm nói, nét mặt lại chẳng tỏ vẻ gì: “Lý tiền bối có ở đây.”
Lục Áp và Ô Sào trong lòng thở phào một hơi, vội vàng dẫn theo Đế Tuấn và Thái Nhất đi qua huyền quan vào trong đại sảnh.
Chỉ thấy Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử vẫn còn mặc y phục đầu bếp đang chuẩn bị ăn cơm.
Bên cạnh còn có hai người Nữ Bạt và Hằng Nga.
Đế Tuấn và Thái Nhất thoáng ngập ngừng, trong mấy người này vị nào là Lý Nguyên? Sao nhìn thế nào cũng không thấy giống.
Bỗng nhiên bọn họ thấy Ô Sào và Lục Áp đã quỳ xuống trước mặt vị công tử trẻ tuổi.
Công tử trẻ tuổi này mặc một bộ y phục trắng như tuyết kỳ lạ, đội một cái nón màu trắng rất cao trông gọn gàng sạch sẽ, không nhuốm bụi trần.
Ngũ quan anh tuấn khiến Đế Tuấn và Thái Nhất ngưỡng mộ và đố kị.
Nhưng mà không hề có tu vi.
Đế Tuấn và Thái Nhất trong lòng lo lắng mình nhầm lẫn nên đã đánh giá kỹ lưỡng một lần nữa.
Người này thật sự không có tu vi chỉ là một phàm nhân mà thôi.
Nhưng tại sao Lục Áp và Ô Sào lại quỳ trước mặt hắn.
Phải biết rằng lúc bọn ta trùng sinh, Lục Áp và Ô Sào cũng không quỳ xuống.
Đm quả thật hai đứa bất hiếu!
Trong lòng Võ Chiếu lúc này cũng đầy kinh ngạc.
Nàng không ngờ hai Đại Năng Chuẩn Thánh Tây Phương giáo này lại quỳ thẳng xuống trước mặt Lý Nguyên.
Đại lễ như thế rất hiếm thấy trong Tiên Đường ngày nay.
Trừ phi khi tiến hành đại điện tế bái gì đó, đám quan mới quỳ xuống hành lễ với bệ hạ, bình thường chỉ cần cúi người là được.
Đại Năng Chuẩn Thánh thế này cho dù ở trước mặt Thánh Nhân cũng không cần phải quỳ xuống nhỉ?
Lẽ nào thân phận của Lý tiền bối còn cao hơn mình tưởng?
Trong đồng tử của Võ Chiếu lấp lóe vẻ u ám không ngừng.
Đáng chết, càng làm thiếp động lòng rồi!
Lục Áp và Ô Sào thiền sư không biết nỗi bất mãn trong lòng của Đế Tuấn và Thái Nhất, thái độ bọn họ thành khẩn nói với Lý Nguyên: “Lý tiền bối, phụ thân và thúc phụ của ta trước đây đã mạo phạm đến Hằng Nga tiên tử.”
Nói đến đây hai người nhìn Hằng Nga với ánh mắt đầy áy náy: “Bọn ta thay phụ thân thỉnh tội với Lý tiền bối và Hằng Nga tiên tử, mong Lý tiền bối và Hằng Nga tiên tử trừng phạt.”
Hằng Nga tiên tử?
Võ Chiếu nhìn Hằng Nga, trong lòng thầm kinh ngạc không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận