Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1206 - Đại Đạo chí cao là cha ngươi chắc?

Ngô Cực: “Nếu mấy người này đã là người nhà của ngươi, trước đó bọn họ đánh thương đệ tử ta, ngươi nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Dương Thiền nghe vậy, lập tức lấy lại tinh thần từ trong kích động, nàng không nhịn được mà mở miệng giải thích: “Trước đó là đệ tử ngươi đến Hoa sơn ta muốn cưỡng chiếm đạo tràng của ta, ta…”
Nhưng nàng vẫn chưa nói xong thì đã bị Ngô Cực cắt ngang: “Ngươi không cần nói quá trình, ta không muốn nghe, ta chỉ biết các ngươi đả thương đệ tử ta, chuyện này phải cho ta một lời giải thích hài lòng. Còn nguyên nhân xảy ra sự việc thì đã không còn quan trọng nữa!”
Dương Thiền thấy Ngô Cực bao che bá đạo, không nói đạo lý, không khỏi tức giận đến mức phổi to lên.
Đám người Đát Kỷ, Nữ Oa cũng bị thái độ của Ngô Cực làm cho tức giận không nhẹ.
Nữ Oa không khỏi châm chọc nói: “Đệ tử ngươi chiếm đạo tràng của người khác, cướp đoạt bảo vật của người khác, phá hủy triều đình của người khác, ngươi là sư phụ, không biết quản giáo, đệ tử ngươi bị răn dạy, ngươi lại ra ngoài đòi công đạo cho đệ tử ngươi, ngươi cho rằng ngươi là ai, Hồng Mông lấy ngươi làm trung tâm, Đại Đạo chí cao là cha ngươi chắc?”
Lý Nguyên nhẫn nhịn nhìn Nữ Oa một cái: Sao ngươi có thể để hắn chiếm tiện nghi của ta chứ?
Nữ Oa chớp mắt: Không phải ngươi chiếm tiện nghi của hắn sao?
Lý Nguyên: Ta không sinh được đứa con trai lớn như vậy!
Nữ Oa chớp mắt tiếp: Ta sinh giúp ngươi!
Phụt!
Lý Nguyên trực tiếp phá phòng thủ, phun ra ba lít máu già!
Nhưng Đát Kỷ lại không biết ca ca và Nữ Oa trao đổi ánh mắt, nàng cũng châm chọc Ngô Cực:
“Đúng thế, mặt mũi lớn quá rồi đó!”
“Sư phụ bao che như vậy là lần đầu tiên ta nhìn thấy đó.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn không nhịn được mà mở miệng nói.
“Xì!”
Thông Thiên, Lão Tử, Tây Phương Nhị Thánh không khỏi làm thế tay khinh thường với Nguyên Thủy Thiên Tôn…
Luận bao che, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Ngô Cực được xem là tương đương!
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe thấy đám đông “Xì” một tiếng, trên mặt tràn đầy ấm ức: Ta thay đổi rồi, ta đã thay đổi rồi!
Ngô Cực thấy đám đông châm chọc, nhưng không bởi vậy mà tức giận, hắn thản nhiên nói: “Không cần nói những thứ vô dụng này, bọn ta mọi người đều rất rõ Hồng Mông vốn là cá lớn nuốt cá bé, lấy kẻ mạnh xưng Tôn. Ví dụ như, sở dĩ trước đây các ngươi có thể lấy thiên địa làm bàn cờ, lấy chúng sinh làm quân cờ, vốn không phải bởi vì các ngươi có đạo lý cỡ nào, chẳng qua là vì thực lực của các ngươi mạnh hơn người khác mà thôi. Ta rất rõ những Thánh Nhân như các ngươi sẽ không nói đạo lý với kẻ yếu.”
Chậc!
Đám người Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa lập tức nghẹn họng không nói nên lời.
Bởi vì Ngô Cực nói quả thực là sự thật.
Thánh Nhân không nói đạo lý với kẻ yếu.
Hồng Hoang cũng không phải là nơi nói đạo lý!
Tất cả đều lấy thực lực xưng Tôn.
Đám đệ tử Vô Cực môn như An Tiêu Tiêu nghe sư phụ nói khiến đám đông nghẹn họng, trong lòng không khỏi lớn tiếng hò hét cho sư phụ.
Sư phụ lợi hại!
Nói rõ bản tính dối trá của những Thánh Nhân này!
Ngô Cực tiếp tục nói: “Dù đệ tử ta có hồ đồ cũng chỉ ảnh hưởng một hai người mà thôi, so với việc sai khiến chúng sinh, định đoạt sinh mệnh của chúng sinh dựa vào sở thích của bản thân thì được tính là cái gì?”
Quả thực, mặc dù An Tiêu Tiêu, Lý Thu Nguyệt có hồ đồ một chút, nhưng điều này đối với Hồng Hoang chỉ có thể xem là việc nhỏ không đáng kể, hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Nếu so sánh, Thánh Nhân thao túng vận mệnh chúng sinh, quyết định tương lai các tộc, xem hàng tỷ sinh mệnh là con kiến hôi, lấy người thiên hạ là quân cờ, đây mới thật sự là đại ác!
Bởi vì cái gọi là Thánh Nhân không chết, đạo tặc không ngừng!
Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh phát hiện Ngô Cực này nói thật ra rất có đạo lý.
Hắn đã nhìn thấu bản chất của Hồng Hoang!
Ngay lúc đám người Tam Thanh bị lý luận của Ngô Cực thuyết phục, thì bỗng nhiên vẻ mặt Tiểu Tê Tử bình tĩnh mở miệng: “Mặc dù Hồng Hoang lấy thực lực xưng Tôn, nhưng vẫn nên nói đạo lý.”
“Tại sao?”
Ngô Cực thản nhiên hỏi Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử thong dong nói: “Bọn ta dù sao cũng là người, là người quý nhất thiên địa, không phải tà ma, không phải súc sinh, nên duy trì một trái tim nói đạo lý, đặc biệt bọn ta là Thượng vị giả trong đám người, càng nên có đủ đức hạnh để ràng buộc hành vi của bản thân.”
“Bốp bốp bốp!”
Ðát Kỷ nghe vậy, không nhịn được vỗ tay cho cháu gái.
“Tiểu Tê Tử nói rất hay!”
Đám người Nữ Oa, Hậu Thổ, Thông Thiên cũng không nhịn được sôi nổi lớn tiếng khen ngợi Tiểu Tê Tử.
“Nói hay lắm.”
“Đây mới là lòng dạ mà kẻ mạnh nên có.”
“Không hổ là nữ hoàng Tiên Đường, tầm mắt này chính là không thể so sánh cùng đám người lòng dạ nhỏ nhen kia.”
Tiểu Tê Tử thấy mọi người lớn tiếng khen ngợi, có chút xấu hổ nói: “thật ra, những lời này ta đều là căn cứ theo hành động của cha mà nghĩ ra.”
Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh suy nghĩ, hiểu rõ lời nói của Tiểu Tê Tử không sai.
Hành động của Lý Nguyên từ trước tới nay đúng là giống như lời Tiểu Tê Tử nói.
Chưa từng ỷ vào tu vi của mình mà không chút kiêng kỵ, muốn làm gì thì làm.
Đây mới gọi là phẩm hạnh xứng với địa vị!
Đại lão, quả nhiên là đại lão!
Cho dù là Ngô Cực, nghe thấy lời nói này của Tiểu Tê Tử cũng không nhịn được hai mắt tỏa sáng.
Mặc dù hắn hiểu được, ở Hồng Hoang thực lực vi tôn và hắn cũng tuân theo nguyên tắc này.
Chỉ có điều, trong lòng rất bội phục người có thực lực mạnh như vậy nhưng lại có thể ước thúc hành vi của mình.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là lời nói và hành động đồng nhất, đừng nói một đằng, làm một nẻo.
Hắn gật đầu hài lòng với Tiểu Tê Tử, khen ngợi nói: “Tiểu nữ oa, ngộ tính của ngươi không tệ, ngược lại có thể làm đệ tử của ta, truyền thừa y bát của ta.”
Đám người Lão Tử thấy Ngô Cực thế nhưng chú ý Tiểu Tê Tử, nhịn không được lắc đầu cười lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận