Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1233 - Ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc chút sao? (2)

Lý Nguyên thấy Nhiếp Tiểu Thiến ngẩn người thì lập tức nhét ô giấy dầu vào trong tay Nhiếp Tiểu Thiến.
Bị Lý Nguyên quở trách, Nhiếp Tiểu Thiến lập tức buông nghi hoặc trong lòng, nàng bất mãn nói với Lý Nguyên: “Ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc, chủ động cầm ô cho ta sao?”
Đúng là móng giò heo!
Lý Nguyên: “Trước giờ đều là người ta cầm ô cho ta, không có thói quen cầm ô cho người khác.”
Từ khi xuyên không đến nay, hắn thật sự chưa từng cầm ô cho ai.
Ngay cả Đát Kỷ và Tiểu Tê Tử cũng chưa từng hưởng đãi ngộ này.
Nhiếp Tiểu Thiến: “Cho nên nói ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Đúng rồi…”
Nàng nghi hoặc nhìn Lý Nguyên: “Ngươi lấy chiếc ô này từ đâu ra vậy, không thấy ngươi mang theo ô trên người?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Thân là tu sĩ, có một túi trữ vật chẳng phải là hợp tình hợp lý sao?”
“Sao chiếc ô này có thể chặn được tổn thương của ánh mặt trời vậy?”
Nàng ngẩng đầu quan sát ô giấy dầu đôi chút, không nhìn ra điểm gì đặc biệt…
Đúng lúc này, chỉ thấy Yến Xích Hà giẫm lên phi kiếm bay trở về từ sau núi.
“Ngọn núi cao vừa rồi rơi xuống thế nào vậy?”
Hắn dừng lại trước mặt mọi người, chỉ vào núi cao vạn mét bên cạnh, vừa khiếp sợ, vừa tò mò hỏi mọi người.
Vừa rồi, khi ngọn núi cao này đột nhiên xuất hiện, hắn cũng khiếp sợ không chịu nổi.
Chỉ là, hắn tuy khiếp sợ, nhưng động tác cũng không chần chờ, từ đó nắm lấy cơ hội, thành công chém giết cây hòe tinh.
Nhiếp Tiểu Thiến vui vẻ nói: “Hì hì, là vừa rồi ta dùng thuật dời núi, không ngờ thật sự chuyển tới một ngọn núi.”
“Ngươi lợi hại như vậy sao?”
Yến Xích Hà nghe vậy, lập tức kinh ngạc trừng mắt nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, hét ầm lên.
Hắn không ngờ ngọn núi này là do nữ quỷ nhỏ yếu này làm ra, lẽ nào trước kia ta đã nhìn nhầm?
Thật ra nàng có tu vi Quỷ Vương sao?
Yến Xích Hà vội vàng thi triển thần thức cẩn thận dò xét đôi chút tu vi của Nhiếp Tiểu Thiến.
Nhưng chỉ là trình độ Quỷ binh bình thường?
Chút tu vi này, sao có thể di chuyển được núi cao vạn mét?
Điều này cũng không tu tiên rồi?
Thật sự là sống lâu gặp được!
Nhiếp Tiểu Thiến tự đắc nói: “Ta cũng không ngờ ta lại lợi hại như vậy…”
Lý Nguyên nghe đến trợn trắng mắt.
Nữ nhân này không tự biết mình.
Tiểu quỷ ngay cả ánh mặt trời cũng sợ, vậy mà còn cảm thấy bản thân có thể chuyển tới một ngọn núi cao vạn mét, rốt cuộc là ai cho nàng tự tin đó?
“Cái đó, làm gián đoạn một chút…”
Ninh Thái Thần ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói.
“Sao vậy?”
Nhiếp Tiểu Thiến khó hiểu nhìn thư sinh không hề có cảm giác tồn tại, Ninh Thái Thần nói: “Chẳng phải Lý huynh cũng là tu sĩ sao? Ngọn núi cao này có phải là Lý huynh chuyển tới hay không?”
Lý Nguyên?
Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng nhìn về phía Lý Nguyên.
Chỉ thấy Lý Nguyên vẫn bình tĩnh thong dong vạn năm không thay đổi.
Lẽ nào thật sự là hắn?
Nhiếp Tiểu Thiến nhớ lại chút chuyện đã xảy ra, phát hiện đúng là có khả năng này.
Yến Xích Hà kinh ngạc nói: “Cái gì, Lý huynh đệ cũng là tu sĩ? Tại sao ta không nhìn ra chứ?”
Trước đó hắn bận rộn đấu pháp với lão lão nên vẫn chưa biết chuyện Lý Nguyên là tu sĩ.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Cảnh giới các ngươi quá thấp, không nhìn ra là điều rất bình thường.”
Nhiếp Tiểu Thiến nghe đến trợn trắng mắt.
Yến Xích Hà thì trực tiếp giậm chân nói: “Vậy mà ngươi lại nói cảnh giới ta thấp? Ta chính là đại cao thủ Luyện Thần Phản Hư, không ai dám nói cảnh giới Luyện Thần Phản Hư là thấp đâu!”
Thấy Yến Xích Hà chém gió bản thân là đại cao thủ, Lý Nguyên suýt chút nữa thì bật cười, hắn tình ý sâu xa nói với Yến Xích Hà: “Ngươi đấy, về sau vẫn là nên đi ra ngoài nhìn chút sự đời, nếu không sẽ là ếch ngồi đáy giếng, khiến cho người ta chế nhạo.”
Yến Xích Hà: “...”
Hắn phiền muộn rồi.
Vậy mà ta lại là ếch ngồi đáy giếng, có ếch ngồi đáy giếng nào mạnh như ta sao?
Luyện Thần Phản Hư đó, thiếu chút nữa là có thể Luyện Hư Hợp Đạo, tu luyện thành Tiên.
“Nói như ngươi lợi hại lắm không bằng.”
Yến Xích Hà chửi bới nói.
“Nói như vậy, ngọn núi này thật sự là ngươi chuyển tới sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến khiếp sợ hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhìn thoáng qua Nhiếp Tiểu Thiến, hỏi ngược lại: “Ngươi không thật sự cho rằng là pháp thuật ngươi sử dụng đó chứ?”
Nhiếp Tiểu Thiến: “...”
Biểu cảm của nàng có chút cứng đờ, vừa rồi nàng còn thật sự cho rằng thiên phú của mình bộc phát. Không ngờ là bản thân đã suy nghĩ nhiều.
Thì ra ta không phải là thiên tài tuyệt thế!
“Rốt cuộc ngươi có tu vi gì, lại có thể chuyển tới một ngọn núi thật như vậy?”
Yến Xích Hà nhìn Lý Nguyên tò mò.
Có thể chuyển tới ngọn núi cao như vậy, hoặc là có pháp bảo phù văn đặc thù, hoặc là tu vi phải là cảnh giới Luyện Thần Phản Hư trở lên mới được.
Nhưng Lý Nguyên nhìn thế nào cũng không giống cao thủ siêu cấp Luyện Thần Phản Hư?
Đương nhiên Yến Xích Hà sẽ không tin tu vi của Lý Nguyên vượt qua hắn.
Lý Nguyên không trả lời, Nhiếp Tiểu Thiến lập tức xen vào nói: “Hắn nói hắn còn lợi hại hơn cả Đại La, ngươi tin không?”
“Đại La? Phụt!”
Yến Xích Hà trực tiếp bật cười: “Đương nhiên là không tin, nếu như Lý lão đệ là Đại La, vậy ta chính là Thánh Nhân.”
“Cho nên mới nói ngươi là ếch ngồi đáy giếng.”
Lý Nguyên thản nhiên nói.
“Ngươi lợi hại như vậy, sao vừa rồi không thấy ngươi đến đối phó thụ tinh? Còn không phải là ta giải quyết yêu tinh đó sao.”
Yến Xích Hà tự đắc nói.
Nhiếp Tiểu Thiến: “Lý công tử nói lão lão không cần đến hắn ra tay.”
Yến Xích Hà nhún vai: “Ai mà chẳng biết khoác lác!”
Vẻ mặt của Nhiếp Tiểu Thiến chờ mong hỏi Yến Xích Hà: “Đạo trưởng thật sự chém giết lão lão rồi sao?”
Yến Xích Hà đắc ý nói: “Đương nhiên, ngay cả bản thể của hắn cũng bị ta phá hủy.”
Nhiếp Tiểu Thiến vui mừng nhảy dựng lên: “Tốt quá rồi. Sau này không cần lo lắng bị lão lão khống chế nữa.”
Lý Nguyên nhắc nhở: “Thật ra hắn vốn chưa chết, chỉ là đại thương nguyên khí mà thôi.”
“Sao ngươi biết hắn chưa chết?”
Yến Xích Hà hỏi Lý Nguyên.
Nhưng hắn không đợi Lý Nguyên trả lời thì đã mở miệng: “Cảm giác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận