Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 258 - Đi đại tiện ở đỉnh đầu của Từ Hàng đạo nhân

Aiya, cuộc đời làm chó, quả thực là quá đơn điệu rồi, đến cả một người ra dáng đối thủ không có.
Tiểu Hắc cảm thán một chút, nhân tiện đi đại tiện trên đầu Từ Hàng đạo nhân một bãi, cũng bỏ qua thứ rác rưởi này.
Yên tĩnh đi đến bên cạnh, đợi Lý Nguyên căn dặn.
Từ Hàng đại nhân vốn dĩ vì vết thương trên người mà đau đớn đến tột cùng, hắn đột nhiên cảm nhận được mặt nạ nóng hổi trên mặt, cả người hoàn toàn sụp đổ.
Thân thể tức thời trở nên vô cùng cứng ngắc, mũi miệng trong nháy mắt ngừng hô hấp, trong dạ dày cuộn trào dữ dội như là sóng biển đảo lộn.
“Ọe!”
Nôn lên nôn xuống, căn bản là không khống chế được, Từ Hàng đạo nhân chỉ cảm giác muốn nôn ra.
Thương Thanh Quân ở bên cạnh nhìn đến sởn cả da gà.
Thật là buồn nôn.
Lý Nguyên nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Từ Hàng đạo nhân, có hơi bất mãn quở trách Tiểu Hắc: “Con chó chết này, sao mà cào rách y phục của hắn rồi, nếu như là buồn nôn đến người khác thì làm sao bây giờ?”
Da mặt Thương Thanh Quân lại rung lên, suýt chút nữa lại cười phụt ra.
Nàng tưởng rằng Lý Nguyên nhìn thấy Từ Hàng đạo nhân thảm đến vậy, sẽ có chút không đành lòng, không ngờ rằng lại là lo lắng làm người khác buồn nôn.
Hơn nữa buồn nôn không phải nên là buồn nôn bãi cứt chó trên mặt Từ Hàng đạo nhân sao?
Sao lại là bởi vì y phục của đối phương?
Nàng không biết nên châm biếm thế nào nữa rồi.
Nàng phát hiện, mình rất là không hiểu được lối suy nghĩ của Lý Nguyên.
Lối suy nghĩ của đối phương, vẫn luôn là gây bất ngờ như vậy.
Từ Hàng đạo nhân sau khi nôn sạch, bỗng chốc trở nên mặt như tro tàn.
Hắn bây giờ còn không biết mình còn có thể sống được không, không để ý đến lời mỉa mai của Lý Nguyên.
Hắn chật vật bò dậy từ trên mặt đất, xoa cứt chó trên mặt đi, chỉnh đốn lại một chút y phục rách nát, lại giơ tay hoa lên chỉnh sửa một chút mái tóc có chất nôn.
Sau đó chắp tay hành lễ với Lý Nguyên một cách rất đúng mực, cung kính nói: “Bần đạo là Từ Hàng đạo nhân của Xiển giáo, không biết các hạ có thầy truyền dạy ở đâu, tu hành ở tòa tiên sơn nào?”
Lý Nguyên hờ hững: “Ngươi không cần lấy ra cái tên Xiển giáo để dọa ta, ta không có thầy truyền dạy, nhà chính là Mã gia trang ở phía trước, ngươi nếu như cảm thấy không cam tâm, sau khi trở về có thể gọi Thập Nhị Kim Tiên của Xiển giáo các ngươi tới đây.”
Lông mày của Từ Hàng đạo nhân bất chợt cau lại thành hình chữ xuyên.
Hắn thấy Lý Nguyên không có thầy truyền dạy, sau khi biết hắn là Thập Nhị Kim Tiên của Xiển giáo, lại vẫn bình tĩnh thản nhiên đến vậy, trong lòng không biết là nên nói, Lý Nguyên cuồng vọng vô tri, hay là trong lòng đã có dự định trước.
Trong lòng hắn lóe lên rất nhiều ý nghĩ, có điều trên mặt lại không hề có bất cứ sự chần chừ nào, vẻ mặt khách khí nói: “Thủ đoạn của các hạ, bần đạo khâm phục khẩu phục. Chỉ là thân phận của vị Thương cô nương này không bình thường, Xiển giáo ta nhất định có được, vẫn mong các hạ nể mặt mũi Xiển giáo, để bần đạo đưa nàng rời đi. Yên tâm, bần đạo tuyệt đối sẽ không làm tổn thương nàng, ngược lại còn vận may cực lớn dành cho nàng.”
Thương Thanh Quân nghe thấy lời của Từ Hàng đạo nhân, trong lòng hoài nghi không thôi, chính mình tuy là nữ nhi của thừa tướng, nhưng hiện nay cha đã qua đời rồi, lại có gì xứng đáng để cho Xiển giáo coi trọng?
Xiển giáo ở Thương triều có đạo chính thống, bởi thế Thương Thanh Quân cũng từng nghe nói về Xiển giáo, biết được Xiển giáo là tu tiên luyện khí, đại phái tiên gia vượt khỏi trần gian.
Lý Nguyên thấy thái độ của Từ Hàng đạo nhân bỗng dưng thay đổi một trăm tám mươi độ, không khỏi lắc đầu cảm thán nói: “Ngươi nói ngươi, nếu như lúc đầu cứ khách khí như vậy, nào có xảy ra nhiều chuyện đến vậy?”
Khóe miệng của Từ Hàng đạo nhân co rúm lại một chút.
Nếu đã không là đối thủ, cũng chỉ có hạ thấp thân phận một chút.
Lý Nguyên lại nói: “Có điều, mặt mũi của Xiển giáo các ngươi, ta thực sự là không nể.”
Từ Hàng đạo nhân nghe vậy vẻ mặt suy sụp, trở nên khó chịu vô cùng.
Trong lòng vừa là khiếp sợ, vừa là bất ngờ, lại là phẫn nộ.
Xiển giáo là đạo Thánh Nhân chính cống, thống ngự quần tiên, tam giơi hồng hoang, ai dám không nể mặt mũi?
Lẽ nào cho rằng dựa vào một con chó lợi hại một chút, là có thể không kiêng nể gì mà xem thường Thánh Nhân rồi sao? Quả thực rất là buồn cười.
Hắn bây giờ thực sự cảm thấy Lý Nguyên cuồng vọng đến vô biên rồi.
Chính vào lúc Từ Hàng đạo nhân đang tự mình cười mỉa, chỉ nghe thấy Lý Nguyên tiếp tục nói: “Ngươi không cần ở trước mặt ta cố ra vẻ huyền bí đâu, cái gì mà vận may cực lớn, không phải là nhìn trúng mệnh Cửu Thiên Phượng Hoàng của nàng, chuẩn bị để nàng tăng thêm vận khí cho Tây Kỳ sao?”
Xoạch! Từ Hàng đạo nhân nghe thấy Lý Nguyên trực tiếp vạch trần mục đích của hắn, bỗng chốc kinh ngạc đến rơi cả cằm, lộ vẻ mặt há mồm trợn mắt, trong lòng càng thêm kinh hãi tột độ không nói lên lời.
Hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng, Lý Nguyên lại biết được mệnh Cửu Thiên Phượng Hoàng của Thương Thanh Quân, hơn nữa lại càng biết rõ như lòng bàn tay kế hoạch của Xiển giáo.
Nhưng việc này làm sao có thể?
Không phải là kế hoạch của đích thân lão sư và đạo sư bá sao?
Người ngoài làm sao biết được?
Lẽ nào, phía sau người này, thực ra là một vị Thánh Nhân nào đó đang âm thầm thao túng!
Từ Hàng đạo nhân đột nhiên có cảm giác sáng tỏ thông suốt, hắn cảm thấy chính mình đã phát hiện chân tướng của sự việc.
Cũng chỉ có Thánh Nhân mới có thể bồi dưỡng ra chó đen quỷ dị đến thế này, đánh đến Đại La Kim Tiên không thể phản kháng.
Có điều, rốt cuộc là vị Thánh Nhân nào đang phá hoại kế hoạch của Xiển giáo bọn ta?
Tam su bá? Tây Phương Nhị Thánh? Hay là Nữ Oa nương nương?
Trong thoáng chốc, trong lòng Từ Hàng đạo nhân xuất hiện vô số ý nghĩ, suy đoán vô số loại khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận