Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 823 - Như Lai giải thích cái gì gọi là nhận thua nhanh chóng (2)

Nhóm người vây xem thấy Tử Hà lại đuổi theo nữ tử kia, cũng im lặng đến cực điểm. Chẳng lẽ Tử Hà tiên tử thật đúng là có ý định gả cho nữ tử đó sao?
Mọi người vội vàng hô về phía bóng lưng Tử Hà.
“Tử Hà tiên tử, nàng là nữ tử, chạy cũng bỏ chạy rồi, đừng đuổi theo.”
“Chúng ta vẫn chờ rút bảo kiếm.”
“Tử Hà tiên tử mau trở về, ngươi mau trở về, khác giới mới có chân ái, cùng giới không có tương lai đâu!”
Lý Nhị nhìn thấy người giả nam tử lại đi cùng Tiểu Tê Tử, trong lòng vừa động, lập tức nói với Trình Giảo Kim: “Chúng ta đi tìm tỷ phu.”
Ðát Kỷ vội vàng chạy trở về khách điếm, một tay khoác bả vai ca ca, một tay vẫn còn sợ hãi vỗ vào ngực.
Lý Nguyên tức giận gỡ bàn tay của muội muội xuống.
“Vù vù, để làm gì?”
Ðát Kỷ thở hổn hển, không hiểu hỏi ca ca. Vừa nói, còn muốn duỗi tay khoác lên bả vai ca ca.
Lý Nguyên tiếp tục gỡ bàn tay của muội muội xuống.
“Ta là người khó sinh, ngươi tốt ý thì đừng đè ép bả vai ta?”
Giờ Ðát Kỷ mới hiểu được nguyên nhân ca ca khó chịu.
“Hắc hắc.” Nàng ngượng ngùng nói: “Lúc ấy tình huống nguy cấp, chỉ có thể hy sinh một chút danh dự của ngươi thôi. Giang hồ cứu gấp!”
Nàng dùng bả vai đụng Lý Nguyên một chút: “Đừng hẹp hòi.”
Lý Nguyên liếc mắt.
Hắn rất lo lắng tương lai Tiểu Tê Tử cũng được cô cô không đáng tin này làm hư. Tiểu Tê Tử không hiểu hỏi cô cô: “Cô cô, ngươi chạy cái gì?”
Ðát Kỷ nói: “Không chạy, nếu như nàng không muốn gả cho ta thì làm sao bây giờ?”
Tiểu Tê Tử cười nói: “Trước không phải là ngươi còn nói, chỉ cần nàng dám gả, ngươi dám cưới sao? Làm sao chuyện vừa đến đã chột dạ?”
Ðát Kỷ cười mỉa nói: “Ta chỉ đùa một chút, tại sao có thể coi là thật được chứ?”
Lý Nguyên tiếp tục đọc tiểu thuyết của hắn, hắn không để ở trong lòng đối với chút chuyện nhỏ muội muội náo loạn.
“Không biết đối phương có đuổi theo hay không?”
Tiểu Tê Tử nghiêng đầu nghĩ.
“Ta chạy trốn nhanh như vậy, với tu vi của nàng, chắc chắn không phát hiện được ta.”
Ðát Kỷ tràn đầy tự tin nói.
“Đinh linh linh!”
Ðát Kỷ vừa mới dứt lời, chỉ nghe thấy một trận tiếng chuông gió vang lên.
Chỉ thấy Lý Nhị dẫn một nữ tử tuyệt sắc người mặc lụa mỏng, cầm bảo kiếm trong tay, từ ngoài cửa đi vào.
“Tử Hà tiên tử, chính là trong chỗ này, người giả nam tử ở cùng tiểu nữ nhi nhà ta, chắc chắn nàng trốn ở chỗ này.”
Lý Nhị vừa dẫn đường cho Tử Hà, vừa nhiệt tình nói.
Tiểu Tê Tử: “...”
Nàng hài hước nhìn cô cô.
Vả mặt rồi?
Ðát Kỷ: “...”
Vẻ mặt nàng tự tin ngưng lại trong nháy mắt. Lý Nhị, thật sự là lừa đảo!
Ðát Kỷ không kịp suy nghĩ nhiều, theo bản năng hạ người ngồi xổm xuống, núp ở sau quầy, còn dùng vạt quần ca ca che mặt của mình, vẻ mặt chột dạ.
Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử thấy Ðát Kỷ làm đà điểu, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu bất đắc dĩ.
Thật sự là vừa kinh sợ vừa yêu thích.
“Tiểu thư này, ngươi tìm ai?”
Tiểu Tê Tử chớp đôi mắt to lấp lánh, ra vẻ không biết hỏi Tử Hà.
Tử Hà còn chưa mở miệng, Lý Nhị bên cạnh tranh nói trước: “Tiểu Tê Tử, ngươi giả bộ cái gì mà giả bộ, mau giao đồng bọn ngươi ra đây!”
Da mặt Tiểu Tê Tử run lên, cảm thấy cha mình giờ phút này đặc biệt chân chó! Thật là khiến con gái mất thể diện!
Tử Hà không nói thêm gì, nàng thấy Lý Nguyên sau quầy, ánh mắt không khỏi trừng lớn một phân.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam tử anh tuấn như vậy.
Lúc trước mặc dù Ðát Kỷ cũng đẹp trai, nhưng âm nhu có thừa, chưa đủ dương cương.
Mà nam tử trước mắt, tuấn tú, ôn hòa, oai hùng, ánh nắng, cảm giác người này tụ tập tất cả ưu điểm của nam tử trong thiên hạ vào một thân, lộ ra vẻ hoàn mỹ không khuyết điểm như vậy, khiến người ta tim đập thình thịch.
Tại sao trên cõi đời này có thể có nam tử anh tuấn như thế?
Chẳng qua, mặc dù trong lòng Tử Hà kinh diễm, nhưng trên mặt cũng không lộ ra vẻ mặt mê gái gì.
“Ba!”
Nàng cầm Tử Thanh bảo kiếm trong tay đặt ở trên quầy, đang muốn kéo cái ghế ngồi xuống, thấy Lý Nhị đã bê cho nàng một băng ghế ngồi.
“Mời Tử Hà tiên tử ngồi.”
Vẻ mặt lộ ra vẻ vô cùng ân cần.
Tiểu Tê Tử trực tiếp bưng kín khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, sắp không có mặt mũi gặp người. Phụ vương thật là hạ tiện!
Tử Hà ưu nhã ngồi xuống, chờ xem cái đầu dưới quầy, bình tĩnh hỏi.
“Ra đi, ngươi nói xem chuyện này giải quyết như thế nào?”
Ðát Kỷ thấy Tử Hà phát hiện bản thân, không có cách nào khác, chỉ đành chột dạ đứng lên, chẳng qua đứng ở phía sau ca ca.
“Chuyện kia, ta chỉ là muốn thử một lần có thể rút được bảo kiếm hay không chứ không có ý khác.”
Nàng giải thích với Tử Hà.
Tử Hà: “Nhưng ta nói rồi, ai có thể rút được Tử Thanh bảo kiếm, người đó chính là lang quân như ý của ta.”
Ðát Kỷ gỡ dây cột tóc xuống, mái tóc tản ra như thác nước: “Nhưng ta là nữ mà?”
Vẻ mặt Tử Hà không có chút thay đổi nào: “Nhưng ngươi rút được Tử Thanh bảo kiếm.”
Tiếng lòng của Ðát Kỷ: “Kỳ quái, sao nàng không kinh ngạc?”
Nàng còn tự tin nghĩ Tử Hà không phát hiện thân phận của nữ tử, thật sự là quá không tự biết rõ người khác.
Tử Hà không kinh ngạc, Lý Nhị kinh ngạc đến nghẹn họng nhìn trân trối. Nữ tử này lại xinh đẹp hơn Tử Hà tiên tử hai phần!
Cụm từ nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh dùng để hình dung nàng, quả thực một chút đường nét cũng không quá đáng, rốt cuộc nàng từ đâu ra?
Cảm giác rất thân thiết với tỷ phu?
Trong lòng Lý Nhị âm thầm suy đoán thân phận của Ðát Kỷ.
“Ta lại là nữ mà? Nữ!”
Ðát Kỷ cường điệu nói lần nữa. Cô cô, ngươi là hộp băng rồi. Tiểu Tê Tử thầm suy nghĩ.
Tử Hà nhún vai: “Ông trời không nói nữ tử không được.”
Ðát Kỷ liếc mắt: “Khả năng ông trời muốn ngươi biết chút lẽ thường, cũng chưa đặc biệt nói rõ?”
Tử Hà: “Nhưng Như Lai Phật Tổ nói, ai có thể rút được Tử Thanh bảo kiếm, người đó chính là lang quân như ý của ta, dĩ nhiên, ngươi là nương quân như ý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận