Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1305 - Không giả vờ nữa, ta ngả bài rồi!

Trương Bách Nhẫn không biểu hiện ra nghi hoặc trong lòng, hắn dùng giọng điệu hơi cung kính, hỏi Chúc Giang Ca: “Không biết các hạ có cách nào phong ấn lại thế giới Tuyệt Địa hay không? Trả thái bình cho Hồng Hoang? Cứu bách tính?”
Chúc Giang Ca nghe vậy, nụ cười giễu trên mặt càng sâu.
“Ha ha ha!”
Chỉ thấy hắn ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Phá hủy miếu Thổ địa của ta, còn muốn tước đoạt tiên cốt của ta, đánh ta vào Luân Hồi, hiện tại lại muốn ta phong ấn lại thế giới Tuyệt Địa. Cứu các ngươi, các ngươi thấy điều này không nực cười sao?”
Giọng điệu của Chúc Giang Ca tràn ngập trêu chọc và sảng khoái: “Ta đã khuyên các ngươi, cũng đã cho các ngươi cơ hội, đáng tiếc bản thân các ngươi không biết quý trọng, phá hủy miếu Thổ địa của ta, hiện tại là lúc các ngươi gieo gió gặt bão rồi!”
Hừ, dập đầu đi, cầu xin đi, sám hối đi.
Đây chính là cái giá khi các ngươi đắc tội với ta!
Trong lòng Chúc Giang Ca đắc ý.
Na Tra trong đại điện vốn vô cùng khó chịu với thái độ của Chúc Giang Ca.
Cảm thấy người này đang cố ý giả vờ.
Giờ phút này, hắn thấy Chúc Giang Ca không có ý định ra tay, không nhịn được, nói với Ngọc Đế: “Bệ hạ không cần cầu xin hắn, Thiên Đình chúng ta nhân tài đông đúc, lẽ nào không phong ấn được một khe nứt không gian? Hơn nữa, cho dù Thiên Đình chúng ta không phong ấn được thì còn có Thánh Nhân, cho dù Thánh Nhân không phong ấn được thì còn có Đạo Tổ, cho dù Đạo Tổ không phong ấn được thì còn có Lý tiền bối, cần gì phải cầu xin một Thổ địa nho nhỏ như hắn chứ!”
Chúc Giang Ca nhíu mày.
Hắn biết Thánh Nhân, hắn cũng biết Đạo Tổ, nhưng Lý tiền bối là ai?
Nghe khẩu khí của Na Tra, có lẽ còn lợi hại hơn Đạo Tổ.
Không phải hắn đang nói mớ đó chứ?
Lý Tịnh thấy con trai mở miệng, cũng gật đầu nói theo: “Đúng vậy, chỉ là khe nứt không gian, lúc trước Nữ Oa nương nương có thể vá trời, vá một vết nứt chẳng phải là dễ như trở bàn tay, bệ hạ cần gì phải cầu xin một người không rõ lai lịch. Hơn nữa, cũng không thấy hắn có năng lực này.”
Ngọc Đế nghe vậy thì không khỏi gật đầu đồng ý.
Đúng vậy, quên mất Lý tiền bối!
Có Lý tiền bối ở đây, Tuyệt Địa gì đó cũng biến thành tử địa!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Trương Bách Nhẫn lập tức trở nên thoải mái.
Hắn nói với bách quan: “Vết nứt không gian xảy ra ở lãnh thổ Tiên Đường, chắc chắn Nữ Hoàng Tiên Đường có thể giải quyết, chúng ta chỉ cần đứng một bên nhìn, bảo vệ an nguy của Thiên Đình là được.”
“Bệ hạ, vậy nên xử trí người này như thế nào?”
Trương Đạo Lăng chỉ vào Chúc Giang Ca, hỏi Ngọc Đế.
Chúc Giang Ca chỉ cười giễu, cũng không nói thêm gì.
Ngọc Đế thấy điệu bộ của Chúc Giang Ca, cộng thêm đối phương có thể phong ấn thế giới Tuyệt Địa, chỉ sợ không đơn giản, bởi vậy cũng không dám dễ dàng xử trí Chúc Giang Ca.
Sợ đắc tội với người không rõ thực lực này, lại tái diễn một lần đại náo Thiên cung.
Nhưng hắn lại không thể không quan tâm đến Chúc Giang Ca.
Dù sao thì thân phận hiện tại của Chúc Giang Ca là tiểu thần Thổ địa công Thiên Đình sắc phong.
Một Thổ địa công thấy Đế không bái không nói, còn mấy lần nói năng lỗ mãng với Ngọc Đế, nếu như không xử trí thì sao phục chúng?
Trong lòng Ngọc Đế hiện lên ngàn vạn suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất kỳ dị thường nào, hắn nói với Trương Đạo Lăng: “Dẫn người này xuống, tìm một gian phòng nhốt vào, đợi chuyện của thế giới Tuyệt Địa được giải quyết rồi xem tình hình xử trí hắn.”
Hắn dùng chữ “quyết”, là đợi sau khi biết rõ thân phận và thực lực của Chúc
Giang Ca hẵng quyết định đối đãi với Chúc Giang Ca như thế nào.
Trương Đạo Lăng đang muốn lĩnh chỉ, nhưng Chúc Giang Ca đột nhiên cười rộ lên: “Ha ha ha ha, buồn cười, đúng là buồn cười, vậy mà lại muốn nhốt ta, còn muốn xử trí ta, đúng là nói khoác mà không biết ngượng, không biết bản thân. Nếu ta muốn đi, đều có thể đến được chư thiên vạn giới, sao các ngươi có thể nhốt được?”
Tiên quan Thần tướng Thiên Đình thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Chúc Giang Ca, trong lòng rất khó chịu. Ngoại trừ lúc trước Hầu tử náo loạn một lần ra, thì vẫn chưa có ai kiêu ngạo như vậy ở bảo điện Lăng Tiêu.
Chỉ thấy vẻ mặt của Vương linh quan tức giận nói với Ngọc Đế: “Bệ hạ, trong mắt người này không có kỷ luật, không hề có tôn ti, nên nghiêm trị, răn đe.”
Ngọc Đế nghe vậy, trong lòng rất bất đắc dĩ.
Hắn muốn nghiêm trị Chúc Giang Ca, nhưng khe nứt Tuyệt Địa trên trời báo hiệu con người Chúc Giang Ca không đơn giản, nên hắn đâu dám đắc tội đối phương?
Ngay lúc Ngọc Đế không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ thấy Chúc Giang Ca nhìn Vương linh quan, nhíu mày, biểu cảm có vẻ cực kỳ bất mãn.
“Ồn ào!”
Chúc Giang Ca vừa dứt lời, chỉ thấy Vương linh quan đột nhiên “thịch” một tiếng, không báo trước mà quỳ xuống mặt đất, sau đó làn da nứt nẻ, thất khiếu chảy máu.
Trong nháy mắt, hắn lập tức trở thành một huyết nhân.
“Ngươi, ngươi đã làm gì Vương linh quan?”
Lý Tịnh chỉ vào Chúc Giang Ca, vừa hoảng sợ, vừa phẫn nộ kêu lên.
Những người khác ở Thiên Đình cũng đều đề phòng nhìn Chúc Giang Ca.
Chúc Giang Ca lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, thản nhiên nói: “Vốn ta muốn dùng thân phận người thường tiếp xúc với các ngươi. Không ngờ đổi lại sự khinh thường. Nếu đã như vậy, vậy ta không giả vờ nữa, ta ngả mũ, thật ra các ngươi đều là rác rưởi trước mặt ta…”
Lúc nói đến đây, chỉ thấy trên người Chúc Giang Ca đột nhiên tản ra luồng uy áp khủng bố vô song, lạnh hơn khe nứt Tuyệt Địa trên trời vạn phần, khủng bố vạn lần, càng làm cho người ta run sợ, hồn phi phách tán.
Tất cả Tiên quan Thần tướng bên trong bảo điện Lăng Tiêu không có bất kỳ chần chờ nào, bao gồm cả Ngọc Đế, tất cả đều “thịch” một tiếng, ngũ thể nằm rạp trên mặt đất.
Mồ hôi to bằng hạt đậu từ trán mọi người trượt xuống, cơ thể không khống chế được mà run rẩy.
Mọi người cảm thấy bản thân giống như con chuột đối diện với cự long ở trước mặt Chúc Giang Ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận