Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2078 - Đào trên đất ra một gian ba phòng ở!

Đát Kỷ nhún vai, hờ hững nói: “Nếu không được thì ta còn có thể gọi người giám hộ tới.”
Ông trời ơi!
Hồ Cơ để lộ vẻ mặt đơ ra!
Hiển nhiên, nàng không ngờ cách mà Đát Kỷ nói lại là gọi người giám hộ.
Cái này khiến cho người ta cạn lời không đáp lại được!
Nhưng Đại Đạo Thiên Ma xung quanh nghe được mà giật giật khóe miệng rồi để lộ vẻ mặt không mấy đồng ý.
Có Hồ Cơ kịp phản ứng lại, nàng lắc đầu và nói: “Chỉ cần đi vào trong Hồng Mông đại trận này, chẳng một ai có thể rời đi. Một khi tấn công Hồng Mông đại trận từ bên ngoài thì cũng sẽ lập tức bị dịch chuyển vào đây. Vì vậy, bất kể ngươi gọi ai tới, cũng đều vô tế vu sự.
Ngưu Bôn không nhịn được mà chen vào: “Hiện tại cách duy nhất để rời khỏi nơi này chính là ngươi đưa bảo hồ cho bọn ta dùng, nếu không thì tất cả mọi người sẽ chỉ có thể bị nhốt tại đây.”
Ngư Tẩu: “Bọn ta bị nhốt ở đây cũng không biết đã qua bao nhiêu năm hỗn độn rồi.”
Đát Kỷ trả lời một cách bình thường: “Dù các ngươi có nói xé trời, ta cũng không thể đưa Hồng Mông Hồ cho các ngươi.”
Đưa Hồng Mông Hồ cho những Đại Đạo Thiên Ma này, cũng chính là đơn thuần lấy bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại.
Đát Kỷ cũng không có ngu như vậy.
Thấy Đát Kỷ cứng đầu cứng cổ, cuối cùng Hồ Cơ cũng đã mất kiên nhẫn.
Vẻ kiều mị trên mặt nàng trở nên rất u ám.
Hoàng Ngự hạnh tai lạc hoa với Hồ Cơ: “Có món bảo y ở đó, Đát Kỷ ở trong lãnh vực tuyệt đối có thể chặn hết mọi đòn tấn công hữu hình lẫn vô hình. Vì vậy Huyễn Chi Pháp Tắc của ngươi hóng hoàn vô dụng với nàng ta. Làm chỉ phí sức thôi.”
Hồ Cơ tức giận nói: “Vô dụng thì vô dụng, không phải ngươi cùng không còn cách nào giống ta à.”
Ách!
Hoàng Ngự hơn tới mức không nói lại được.
Một lát sau, hắn mới lạnh lùng mở miệng nói: “Chỉ cần tất cả chúng ta liên tục tấn công, ta không tin, lớp phòng ngự của nàng ta có thể kiên trì lâu như Hồng Mông đại trận.”
Ngư Tẩu lắc đầu nói: “Cũng chưa chắc, cô gái này rất lạ, cứ như món bảo y không hề làm tiêu hao pháp lực của nàng ta vậy.”
Ngưu Bôn lên tiếng: “Người này đúng thật là kỳ lạ, không thể giải thích bằng lẽ thường được.”
Đát Kỷ không thèm để ý đến cuộc thảo luận của những Đại Đạo Thiên Ma này.
Nàng thấy nếu dựa vào năng lực của chính mình, quả thật không thể thoát ra khỏi nơi này, thế nên nàng không do dự nữa, mà bắt đầu gào gọi ca ca.
“ca ca thối, cô em gái đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất, thân thiết nhất, thiện lương nhất của ngươi, thỉnh cầu sự trợ giúp của ngươi, hãy đưa ta về hồng hoang đi.”
Thần niệm núp bên trong Hồng Mông Hồ nghe thấy lời Đát Kỷ nói, nhất thời lúng túng đến mức dùng chân đào ra cái gian ba phòng.
Thật sự là quá xấu hổ!
Lời xấu hổ như vậy mà ngươi cũng nói ra được!
Còn nữa, ngươi đáng yêu, dịu dàng, thân thiết, thiện lương ở chỗ nào.
Rõ ràng là chanh chua, tùy hứng, tự đại, gần như là ngông cuồng!
Đúng là không tự mình biết mình!
Dĩ nhiên, thần niệm cũng chỉ có thể suy nghĩ lời này ở trong lòng, chứ không dám nói ra ngay trước mặt của Đát Kỷ.
Nhưng Đại Đạo Thiên Ma đứng xung quanh nghe Đát Kỷ nói, các thiên ma đều đồng loạt để lộ vẻ mặt trào phúng.
Qua nhiều năm thử nghiệm như vậy, bọn họ hiểu một điều rằng chỉ cần bị kẹt ở bên trong Hồng Mông đại trận này, thì sẽ vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi đây.
Đát Kỷ muốn nhờ ca ca gì đó của nàng tới để cứu nàng ra, hoàn toàn là mộng tưởng hảo huyền.
Cho dù ca ca của nàng có tới thì cũng sẽ bị chung một kết quả, chính là mắc kẹt tại đây.
Đát Kỷ kêu gào xong, rồi nhìn về phía hư không với tràn đầy lòng tin.
Nàng nghĩ một giây sau, ca ca của nàng sẽ đạp Thất Thái Tường Vân đi tới cạnh nàng, sau đó tiêu sái phất ống tay áo, đưa nàng rời khỏi này Hồng Mông đại trận này, sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của Nghê Thường Tiên Y và Hồng Mông Hồ, nàng lại càng có niềm tin mãnh liệt về ca ca của nàng.
Nhưng mà đợi một hồi.
Đát Kỷ phát hiện ca ca nàng không xuất hiện.
Huhu...
Đát Kỷ cảm thấy có một đàn quạ đen đang bay qua đỉnh đầu của nàng.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Sao ca ca không đạp Thất Thái Tường Vân tới cứu ta?
Chẳng lẽ là do ta chạy quá xa.
Nên ca ca không nghe ta gào?
Nghĩ tới đây, Đát Kỷ vốn đang bình tĩnh như thường, không khỏi có chút hoảng hốt.
Yêu thú!
Bây giờ phải làm thế nào mới đúng đây?
Thiên toán vạn toán, cũng không ngờ anh của ta lại không nghe thấy lời kêu gào của ta!
Chẳng lẽ sau này ta chỉ có thể bị kẹt ở đây, rồi làm bạn với những con quái vật có mặt mũi hung tợn này sao?
Huhuhu, ta không muốn!
Đợi một lúc, những Đại Đạo Thiên Ma xung quanh thấy bốn phía không hề có bất kỳ sự thay đổi nào, còn cái người anh gì đó, đến cả cọng lông còn không nhìn thấy, thế là tất cả đều không kiềm được mà để lộ vẻ mặt giễu cợt.
“Phụt!”
Hồ Cơ không nhịn được bật cười, nàng che miệng lại rồi cố ý hỏi Đát Kỷ: “Anh của ngươi đâu? Ta còn định xem thử rốt cuộc là dạng tuyệt thế tồn tại nào mà có thể khiến cho ngươi tin tưởng như vậy, mà sao hắn vẫn chưa xuất hiện nhỉ?”
Đát Kỷ: “...”
Ngưu Bôn tỏ ra khinh bỉ: “Làm nửa ngày, hóa ra là hư trương thanh thế!”
Hồ Cơ kìm lại vẻ buồn cười trên khuôn mặt, rồi nói với Đát Kỷ: “Lời đề nghị của ta khi nãy, ngươi vẫn nên nghiêm túc suy nghĩ một chút đi, đây chính là cơ hội duy nhất để rời khỏi nơi này.”
Đát Kỷ không để ý đến tiếng cười nhạo của mọi người, nàng không từ bỏ ý định, tiếp tục nhìn vào hư không rồi la lên: “ca ca, ngươi có nghe thấy không, mau kêu một tiếng, đừng dọa ta mà. Em gái ngươi là người nhát gan, không khỏi cảm thấy sợ hãi, nếu ta bị dọa sợ đến mức xảy ra chuyện, ta sẽ dựa vào ngươi cả đời, ăn uống tiểu tiện gì đều quấn lấy ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận