Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 350 - Tâm tư của Bạch Tố Trinh!

Thanh Xà: “Hình như hắn đang ở thôn thượng bên ngoài Thiên Trì sơn, những người bắt rắn đó còn quen biết hắn.”
Bạch Xà nói: “Người này đã cứu mạng ngươi, chúng ta nên đi cảm ơn hắn mới đúng.”
“Được, được.”
Trong đầu Thanh Xà không khỏi hiện lên dáng vẻ tao nhã của Lý Nguyên, vội vàng gật đầu đồng ý.
Lý công tử rất đẹp trai, lại rất dịu dàng...
Lý Nguyên dùng một viên dạ minh châu mua bốn con vịt béo của Mã Viên Ngoại.
Vốn Mã Viên Ngoại không nhận dạ minh châu của Lý Nguyên, quá quý giá rồi, đâu thể dùng dạ minh châu mua vịt được. Chỉ là Lý Nguyên vốn không muốn nợ nhân tình của Mã Viên Ngoại, cho nên không cho Mã Viên Ngoại từ chối, vẫn là đưa dạ minh châu cho hắn.
Mã Viên Ngoại bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy dạ minh châu, than thở Lý Nguyên quá hào phóng.
Một viên dạ minh châu, mười vạn con vịt cũng có thể mua được.
Trong lòng Mã Viên Ngoại áy náy, nên cho nô bộc giết vịt, nhổ lông, xử lý nội tạng giúp Lý Nguyên.
Sau đó bảo nô bộc đưa vịt đến trang viên của Lý Nguyên.
Sau khi trở về trang viên, Lý Nguyên lập tức rửa sạch bốn con vịt béo, sau đó bôi gia vị lên bắt đầu ướp.
Ướp một lúc... hắn lập tức lấy Cửu Long Thần Hỏa Tráo ra.
Biến Thần Hỏa Tráo cao cỡ con người, sau đó đặt than ở phía dưới, lại dùng móc sắt treo bốn con vịt béo trên đỉnh của Thần Hỏa Tráo, chậm rãi nướng.
Trong lúc chờ đợi vịt quay, Lý Nguyên pha cho mình một ấm trà, sau đó cầm một cuốn tiểu thuyết đọc chậm rãi.
Không bao lâu sau, một nữ tử áo trắng và một nữ tử áo xanh đột nhiên đi đến phía trước hàng rào.
Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng như nước, ánh mắt long lanh, dáng người thướt tha thon thả, làn da trắng nõn hơn tuyết, dung mạo nghiên lệ thanh thuần.
Nữ tử áo xanh duyên dáng yêu kiều, dáng người cao gầy xinh đẹp, hai mắt linh động chiếu sáng.
Cả hai đều là mỹ nữ tuyệt thế hiếm gặp.
Nữ tử áo xanh nhìn thấy Lý Nguyên trong viện, có vẻ vô cùng vui vẻ, nàng vội vàng nhảy dựng lên vẫy tay nói: “Lý công tử, Lý công tử.”
Nữ tử bạch y thấy dáng vẻ muội muội ào ào, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Chỉ là, nàng thấy Lý Nguyên có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, khí chất bất phàm, là nam tử đẹp trai nhất mà nàng từng thấy từ khi hóa hình đến nay, không khỏi có cảm giác tim đập thình thịch.
Đặc biệt là dáng vẻ Lý Nguyên yên tĩnh đọc sách có vẻ điềm đạm nho nhã, càng làm cho nàng mê mẩn.
Lý Nguyên nhìn thấy hai người họ, trên mặt không khỏi lộ ra một tia tươi cười, có vẻ tao nhã như ngọc.
Hắn đặt cuốn sách xuống, gật đầu với hai người họ: “Các ngươi đến rồi, vào trong ngồi đi.”
Nữ tử áo xanh và nữ tử áo trắng nghe vậy, không khỏi lộ ra biểu cảm kỳ quái.
Sao biểu cảm của Lý Nguyên giống như đang nhìn, không hề bất ngờ vậy: “Ngươi có biết bọn ta là ai không?”
Nữ tử áo xanh vừa đi vào vừa tò mò hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên cười nói: “Ngươi không phải là con rắn nhỏ vừa rồi sao?”
“Ya, vậy mà ngươi lại nhận ra ta.”
Biểu cảm của nữ tử áo xanh càng thêm bất ngờ.
Dù sao thì trước đây nàng cũng dùng bản thể xuất hiện trước mặt Lý Nguyên.
Nữ tử áo trắng cũng bất ngờ không thôi.
Đặc biệt là nàng thấy Lý Nguyên chỉ có tu vi Địa Tiên sơ kỳ, thấp hơn bọn họ hai tiểu cảnh giới, thì càng thêm bất ngờ.
Tu sĩ cảnh giới này, làm thế nào để muội muội thoáng cái khôi phục linh lực, cũng trong nháy mắt chữa khỏi thương thế cho muội muội, nhẫn nhịn nghi hoặc trong lòng, nữ tử áo trắng chân thành hành lễ với Lý Nguyên: “Bạch Tố Trinh bái kiến Lý công tử, đa tạ lúc trước Lý công tử đã cứu muội muội của ta.”
Nữ tử áo xanh cũng hành lễ với Lý Nguyên: “Tiểu Thanh đa tạ ân cứu giúp của
Lý công tử.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Các ngươi không cần đa lễ, ta thấy ngươi đã sinh ra linh thức, có nhân tính, cho nên tiện tay giúp ngươi đôi chút.”
Bạch Tố Trinh trịnh trọng nói: “Mặc dù Lý công tử chỉ tiện tay làm, nhưng lại thật sự cứu tính mạng Tiểu Thanh, đại ân như thế, bọn ta nhất định ghi nhớ trong lòng.”
Tiểu Thanh nghe vậy, liên tục gật đầu.
Đại ân như thế nếu là báo, tốt nhất là lấy thân báo đáp! Lý Nguyên nói: “Các ngươi ngồi đi.”
Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh ngồi xuống.
Hai người họ đánh giá đôi chút viện lạc, Tiểu Thanh chỉ cảm thấy trong viện phồn hoa như gấm, cây cối rợp bóng, rất có hơi thở sinh hoạt.
Mà Bạch Tố Trinh nhìn thấy đình viện tĩnh mịch tao nhã, chỉ cảm thấy đây chính là cảnh tượng nàng tha thiết ước mơ từ trước đến nay, lập tức thích thú.
Lý công tử này ngược lại là một sĩ tử phong nhã.
Bạch Tố Trinh thầm khen ngợi.
Nàng tò mò hỏi Lý Nguyên: “Không biết trước đây Lý công tử tu hành ở nơi nào? Có sư thừa hay không?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Không có sư thừa, bình thường ở trong phủ đệ hoặc trang viên của Triều Ca, đọc sách, đánh đàn, thử các món ngon.”
“Lẽ nào ngươi không tu luyện sao?”
Tiểu Thanh hơi kinh ngạc nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên thành thật nói: “Tu vi của ta đã đủ rồi, ngược lại không cần tu hành.”
Tiểu Thanh đánh giá tu vi Địa Tiên sơ kỳ của Lý Nguyên đôi chút: “Chậc, con người ngươi rất, rất dễ thỏa mãn ha.”
Nàng vốn muốn nói không có chí khí, nhưng nể tình đã cứu nàng, tất nhiên không thể khiến Lý Nguyên khó chịu được.
Bạch Tố Trinh lại lộ ra vẻ mặt hướng về thần, nói: “Thật ra ta luôn ngưỡng mộ cuộc sống không câu nệ tự do này của Lý công tử.
Chỉ tiếc, bọn ta là Yêu tộc, chỉ chú ý cá lớn nuốt cá bé, nếu thực lực không đủ… thì sẽ bị Yêu tộc khác nô dịch, chỉ có thể liều mạng tu luyện.
Không giống Nhân tộc, có khí vận hồng hoang trấn áp ma quỷ, lại có danh môn chính phái chấn nhiếp yêu tà, không cần tu vi quá cao đã có thể vô ưu vô lo hưởng thụ cuộc sống, không cần lo lắng bị người đuổi giết và nô dịch.”
Lý Nguyên gật đầu.
Khó trách đời sau Bạch Tố Trinh gả cho Hứa Tiên, thì ra nàng đã sớm ngưỡng mộ cuộc sống của Nhân tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận