Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 332 - Phạt gậy Thái Bạch Kim Tinh

Hằng nga vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ kêu lên một tiếng, nụ cười trên gương mặt rạng rỡ như là hoa tươi, khiến cho ánh trăng trở nên trong veo sáng sủa hơn vài phần.
Nàng vốn dĩ không ngờ rằng Lý Nguyên sẽ đến, trong lòng vui sướng, quả thực không thể nào dùng từ ngữ để hình dung.
Cùng với mừng rỡ, trong lòng nàng còn có một chút thấp thỏm và thẹn thùng.
Dù sao làm tỳ nữ, là hành động nàng tự mình làm chủ, nàng không biết Lý Nguyên sẽ tức giận hay không?
Lý Nguyên mỉm cười với Hằng Nga, nụ cười ấm áp như là gió xuân thổi qua mặt, khiến sự thấp thỏm trong Hằng Nga, phút chốc đã thả lỏng hơn.
Quá tốt rồi, hắn không hề trách ta.
Trương Bách Nhẫn thấy Lý Nguyên, Thược Dược và thú Nê Côn đột nhiên xuất hiện, trong lòng không khỏi cực kỳ hoảng sợ.
Hắn lại không phát hiện,mấy người này xuất hiện ở gần đây từ lúc nào.
Điều này làm sao có thể?
Phải biết rằng, trong khắp cả Tam giới, ngoại trừ Thánh Nhân ra, thì đến ngay cả những người lỗi lạc như Côn Bằng, Minh Hà lão tổ này, đều không thể làm được việc đến gần hắn trong vòng nghìn dặm, mà không bị hắn cảm nhận được.
Hắn đương nhiên không tin đám người Lý Nguyên, có thể so sánh được với Thánh Nhân.
Xem ra bọn họ là có thần thông đặc biệt gì đó che đậy hơi thở.
Trương Bách Nhẫn rất mau đã nghĩ ra nguyên nhân.
Hắn chú ý đến tu vi của Lý Nguyên và Thược Dược.
Phát hiện Lý Nguyên chỉ có Địa Tiên sơ kỳ, Thược Dược lại không có tu vi, nhất thời càng thêm thở phào nhẹ nhõm.
Tu vi như thế, căn bản không có gì đáng để lo.
Hắn lại chú ý đến dung mạo của Thược Dược, không khỏi lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Hằng Nga đã là tuyệt sắc mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại rồi, nhưng dung mạo và khí chất của Thược Dược, lại còn hơn Hằng Nga ba phần.
Là nữ tử xinh đẹp nhất mà Trương Bách Nhẫn từng gặp từ trước đến nay.
Hắn thấy Thược Dược cung kính che ô cho Lý Nguyên, một tư thế của nha hoàn, trong lòng không khỏi đố kỵ điên cuồng.
Giai nhân tuyệt sắc như thế, dĩ nhiên chỉ có thân làm Ngọc Đế như ta, mới xứng đáng có được.
Trong đầu của Trương Bách Gia hiện lên vô số ý nghĩ, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút vẻ bất thường nào, hắn lạnh lùng hỏi Lý Nguyên: “Ngươi chính là Lý Nguyên? Nhìn thấy trẫm, tại sao không hành lễ?”
Lý Nguyên bình tĩnh đáp: “Từ nay về sau, Thái âm tinh chính là lãnh địa riêng của Lý Nguyên ta, không có sự cho phép của ta, Thiên Đình các ngươi không được bước vào nửa bước.”
“To gan.”
Ngọc Đế còn chưa mở miệng, Thái Bạch Kim Tinh đã giành khiển trách Lý Nguyên trước:”Một tên tu sĩ Địa Tiên kỳ nhỏ bé như ngươi, lại dám dùng kiểu ngữ khí này nói chuyện với Ngọc Đế, phải phạt vào tội đại bất kính.”
Lý Nguyên hỏi: “Tội đại bất kính xử phạt thế nào?”
Thái Bạch Kim Tinh đáp: “Dùng côn trượng Long Lân phạt gật một trăm cái, người nghiêm trọng, còn có thể bị tước đi Tiên cốt, đánh vào luân hồi.”
Lý Nguyên thản nhiên: “Vậy ngươi cứ dùng côn trượng Long Lân này phạt một trăm cái đi.”
Thái Bạch Kim Tinh cười nói: “Vẫn xem như ngươi thức thời, lại biết tự mình nhận phạt.”
Hắn dặn dò Kim Giáp thần tướng ở bên cạnh: “Quyển Liêm Thần, ngươi đi hành hình đi.”
Kim Giáp thần tướng được gọi là Quyển Liêm Thần, tay cầm một chiếc gậy dài một trượng, cây gậy vàng to bằng cánh tay.
Bề mặt của cây gậy vàng phủ đầy hoa văn giống như rồng lân, nhìn rất là kì dị.
Cây gậy vàng này chính là Long Lân côn.
Sau khi đánh người, không những có thể tổn thương gân cốt, hơn nữa còn có thể ảnh hưởng đến ba hồn bảy vía, khiến người ta đau đến muốn chết.
Cho dù là tu sĩ Thái Ất Kim Tiên, chịu đánh một trăm trượng Long Lân côn, cũng tổn thương lớn đến nguyên khí, trong thời gian ngắn không thể nào khôi phục được.
Quyển Liêm Thần đến bên cạnh Thái Bạch Kim Tinh, nâng Long Lân côn lên đánh về phía Thái Bạch Kim Tinh.
Thái Bạch Kim Tinh thấy vậy, không khỏi giật mình một phen.
“Ngươi điên rồi? Sao lại đánh ta?”
Hắn vừa mắng Quyển Liêm Thần, vừa muốn né khỏi cú đánh của Long Lân côn.
Nhưng hắn lúc này lại đột nhiên phát hiện, mình lại không điều động nổi pháp lực Kim Tiên sơ kỳ trong người rồi.
Đây là chuyện gì?
“Bốp!”
Chính vào lúc Thái Bạch Kim Tinh đang nghi ngờ, Long Lân côn đã đánh mạnh trên lưng hắn, lập tức đánh đến nỗi Thái Bạch Kim Tinh hơi lảo đảo, ngã sấp xuống.
Nhưng Quyển Liêm Thần không bởi thế mà dừng tay lại, bước lên trên hai bước, tiếp tục dùng côn trượng Long Lân đánh Thái Bạch Kim Tinh.
“Ai ya, đau chết ta rồi, Ngọc Đế cứu mạng.”
Không lâu sau, Thái Bạch Kim Tinh đã bị đánh đến nỗi khóc cha gọi mẹ, bắt đầu lớn tiếng cầu cứu.
Điều này bất ngờ xảy ra nhất thời khiến tất cả mọi người choáng váng.
Cung nữ, thần tướng ở xung quanh đều không biết phải làm sao nhìn Quyển Liêm Thần đánh Thái Bạch Kim Tinh.
Vẻ mặt của Hằng Nga cũng có hơi cứng lại.
Tại sao người của mình lại đánh người của mình?
Lẽ nào Quyển Liêm Thần kia là người mà Lý Nguyên sắp xếp ở bên cạnh Ngọc Đế trước sao?
Ngọc Đế lúc này cũng là vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Quyển Liêm Thần là ái tướng tâm phúc của hắn, hắn không hiểu đối phương tại sao lại đột nhiên phát điên?
“Quyển Liêm Thần, ngươi đang làm cái gì?”
Ngọc Đế lớn tiếng quở trách Quyển Liêm Thần.
Nhưng mà, Quyển Liêm Thần tuy rằng có thể nghe thấy lời của Ngọc Đế, nhưng hắn lại không thể nào đáp lại Ngọc Đế, không thể nào khống chế được tay chân của chính mình.
Rõ ràng hắn không muốn đánh Thái Bạch Kim Tinh, nhưng tay chân hắn lại không nghe hắn sai khiến.
Ở trong mắt người ngoài lập tức biến thành Quyển Liêm Thần quát lớn với Đại Đế, hoàn toàn là nhắm mắt bịt tai, chỉ là một lòng dùng côn trượng Long Lân, nghiêm túc đánh Thái Bạch Kim Tinh.
Giống như điên vậy.
Chỉ là đánh hơn mười cái, trên lưng Thái Bạch Kim Tinh đã bị đánh đến trầy da thịt, máu thịt mơ hồ.
Thái Bạch Kim Tinh càng đau đến chỉ có thể thở ra, không dám tức giận, trông hơi thở mong manh như suy yếu.
Ngọc Đế thấy Quyển Liêm Thần phớt lờ mệnh lệnh của mình, càng giận tím mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận