Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 589 - Đánh lên Nam Thiên Môn, lật đổ bảo tọa của Ngọc Đế!

Hóa ra là nữ võ thần!
Tôn Ngộ Không chợt hiểu ra.
Hắn nghe thấy Đặng Thiền Ngọc nói hắn bị đánh khóc rồi, da mặt không khỏi run rẩy, lập tức giải thích nói: “Vừa nãy là do ngươi đánh lén đánh vào mắt của ta, nên mới rơi nước mắt, ta mới không có khóc.”
Đặng Thiền Ngọc: “Ha ha”
Tôn Ngộ Không: “...”
Lý Tịnh thấy Đặng Thiền Ngọc đấu pháp với Tôn Ngộ Không, trong lòng thầm nói: Đây mới là chiến đấu chân chính!
Xem ra, Văn Trọng, Linh bảo đại pháp sư bọn họ đúng là lười biếng rồi! Con bà nó, thế này thì đánh thế nào chứ?
Trong lòng Lý Tịnh không biết phải làm sao, trên mặt lại ung dung thản nhiên, lại phái Ôn bộ chính thần ra đối chiến với Tôn Ngộ Không.
Ôn bộ chính thần là Triệt giáo đệ nhất tán nhân Lữ Nhạc và mấy đệ tử của hắn.
Lữ Nhạc đương nhiên không bằng lòng xuất toàn lực, trong lúc đánh nhau, toàn bộ quá trình cũng là lười biếng.
Sau khi đấu pháp với Tôn Ngộ Không mấy hiệp, hắn liền giả vờ chống đỡ hết nổi, trở về quân doanh.
Lý Tịnh nhìn mà răng đau không thôi.
Đánh như vậy, vốn không thể đối phó với Tôn Ngộ Không a.
Nhưng hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác, chỉ có thể dùng thiêm du chiến thuật, không ngừng pháo ra thần tướng đối chiến với Tôn Ngộ Không.
Cứ như thế, Tôn Ngộ Không đều đã đánh nhau với phần lớn thần tướng của Thiên Đình, hơn nữa cuối cùng đều giành được thắng lợi, xem ra càng chiến càng dũng mãnh, uy không thể đỡ.
Hầu tử Hầu Tôn trên Hoa Quả sơn, bảy mươi hai động yêu vương, nhìn thấy nhiều thần tướng Thiên Đình như vậy, vốn còn có chút chột dạ.
Kết quả thấy đại vương nhà mình dũng mãnh như thần như thế, đánh khắp Thiên Đình không địch thủ, hưng phấn đến mức da đầu đều sắp nứt ra rồi.
Một đám khoa chân múa tay, hân hoan vui mừng, reo hò không ngừng.
“Đại vương chúng ra quá lợi hại rồi!”
“Đại vương tất thắng, đại vương tất thắng!”
“Danh xưng Tề Thiên Đại Thánh, hoàn toàn xứng đáng!”
“...”
Thiên Đình.
Tình hình chiến đấu phía dưới, đương nhiên không tránh được pháp nhãn của Ngọc Đế.
Hắn thấy tu sĩ của Triệt giáo Xiển giáo, lười biếng đến vậy, tức đến da mặt không chịu khống chế mà co giật.
Quả thực là hoàn toàn không để mệnh lệnh của hắn vào mắt.
Xem ra, muốn đả kích sự kiêu căng hung hăng càn quấy của tu sĩ Triệt giáo, Xiển giáo trên Thiên Đình, chỉ có thể nhờ cậy vào lực lượng của phật môn, để phật môn và Xiển giáo, Triệt giáo đạt được sự cân bằng tuyệt đối mới được!
Trong lòng Ngọc Đế âm thầm nghĩ.
Trong lòng mặc dù có vô số suy nghĩ, nhưng mà trên mặt Ngọc Đế lại không có biểu lộ ra, hắn nói với Thái Bạch Kim Tinh: “Ngươi đến Quan Giang Khẩu, báo tin cho Nhị Lang Thần, để hắn bắt Bật Mã Ôn đến Thiên cung. Mấy trăm chính thần, vậy mà không thu thập được một con khỉ, truyền ra ngoài quả là khiến người khác cười nhạo Thiên Đình chúng ta không có người.”
Thái Bạch Kim Tinh không nói thêm gì, lập tức lui ra khỏi đại điện, bay thẳng đến Quan Giang Khẩu.
Lúc này, Tôn Ngộ Không đang đấu pháp với Nam Cực Tiên Ông.
Hai người đánh nhau mặc dù trông rất dữ dội, nhưng hai bên hạ thủ đều có chừng mực, vốn không làm bị thương đến đối phương.
Trông mặt mày hiền hậu của Nam Cực Tiên Ông, dáng vẻ rất dễ nói chuyện, trong lúc đánh nhau, Tôn Ngộ Không cuối cùng không nhịn được, truyền âm hỏi Nam Cực Tiên Ông: “Tiên Ông, các ngươi sao lại ở đây diễn kịch với ta?”
Nam Cực Tiên Ông vừa thi pháp, đánh nhau với Tôn Ngộ Không, vừa truyền âm nói: “Tôn Đại Thánh lúc trước nói trên Linh Tiêu bảo điện, tu tiên, chính là vì vô cầu vô thúc, tiêu diêu tự tại, bọn ta cũng cho là vậy. Lại thêm lúc ở trên Thiên Đình, mọi người với Tôn Đại Thánh đều trò chuyện vui vẻ, tất nhiên không muốn trở thành kẻ địch với Tôn Đại Thánh.”
Lời hắn nói, đương nhiên là nửa thật nửa giả.
Thế mà, Tôn Ngộ Không lại trực tiếp tin tưởng rồi.
Hắn chợt hiểu ra nói: “Hóa ra là vậy”
Nam Cực Tiên Ông thấy bộ dạng dễ lừa của Tôn Ngộ Không, trong lòng khẽ động, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chủ ý, liền nói với Tôn Ngộ Không: “Thật ra, rất nhiều người cũng đã bất mãn với những thiên quy giới luật của Ngọc Đế rồi. Chỉ là chịu sự trói buộc của bảng Phong Thần, bọn ta cũng không thể hoàn toàn xé rách mặt với Ngọc Đế. Tôn Đại Thánh sao không đánh lên Nam Thiên Môn, lật đổ bảo tọa của Ngọc Đế, đây cũng không phụ uy danh Tề Thiên Đại Thánh a!”
Hừ, Ngọc Đế định mượn Tôn Ngộ Không chèn ép Xiển giáo bọn ta, ta sao lại không mượn Tôn Ngộ Không đi quét sạch da mặt của Ngọc Đế!
Hắn đương nhiên biết rõ Tôn Ngộ Không chắc chắn không lật bảo tọa của Ngọc Đế.
Nhưng mà, có thể khiến Ngọc Đế mất mặt, tổn hại uy nghiêm, cũng rất tốt rồi! Tôn Ngộ Không nghe thấy lời của Nam Cực Tiên Ông, không khỏi động tâm.
Đánh lên Nam Thiên Môn, lật để bảo tọa của Ngọc Đế, nghĩ thôi đã nhiệt huyết sôi trào.
Hắn chần chừ nói: “Đánh lên Nam Thiên Môn cũng không có gì lớn, chính là ta lo lắng cho an nguy của đám hầu tử hầu tôn này.”
Nam Cực Tiên Ông vừa nghe thấy có hi vọng, liền đảm bảo: “Đại Thánh yên tâm, hầu tử hầu tôn trong Hoa Quả sơn, bọn ta sẽ âm thầm giúp Đại Thánh chăm sóc, sẽ không để đám người Lý Tịnh đả thương bọn chúng. Đại Thánh nếu như lật đổ Ngọc Đế rồi, bọn ta còn có thể tôn ngươi làm Ngọc Đế mới.”
Mịa, Ngọc Đế mới?
Tim của Tôn Ngộ Không giống như mèo cào, tâm động không ngừng.
Nhưng mà, ngoài tâm động ra, Tôn Ngộ Không lại cảm thấy chuyện này dường như không quá đáng tin.
Liền không nói có lật đổ được Ngọc Đế hay không, cho dù là thật sự lật đổ được rồi, nhưng dù thế nào thì cũng không đến lượt hắn đến làm cái chức Ngọc Đế mới này a?
Nghĩ một lúc, Tôn Ngộ Không cuối cùng vẫn là không chế được sự xúc động trong lòng, không có nghe lời mê hoặc của Nam Cực Tiên Ông, đi công đánh cái gì mà Nam Thiên Môn.
Nam Cực Tiên Ông thấy Tôn Ngộ Không không mắc câu.
Chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Chính vào lúc hắn chuẩn bị đại chiến mấy hiệp nữa, lúc quay trở lại quân doanh, bầu trời phía tây bỗng nhiên có một mảnh tường vân lao nhanh đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận