Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 983 - Người chơi nhân dân tệ, không thể chọc nổi (2)

Quan âm giật mình một cái, lập tức lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, chỉ thấy trên mặt nàng tràn đầy hoảng sợ và bất an.
Như Ý Chân Tiên chú ý tới vẻ mặt Quan âm, vẻ mặt lập tức không giải thích được.
Mới vừa rồi Quan âm còn nói Chuẩn Thánh sơ kỳ ở trước mặt Phật môn, không mạnh bằng một con muỗi, nhưng vì sao giờ phút này nhìn thấy Ðát Kỷ, vẻ mặt thất thố như thế?
Thế nhưng ở trên mặt đốt thành than cốc, rõ ràng nhìn thấy hoảng sợ.
Khi Như Ý Chân Tiên không rõ ràng cho lắm, đột nhiên nàng nghe thấy Quan âm gấp giọng thúc giục hắn: “Ngươi trói ta lại nhanh lên một chút.”
Xoạch!
Như Ý Chân Tiên vẻ mặt sửng sốt, hoàn toàn không hiểu được ý của Quan âm.
Ngay cả Sa Hoà Thượng ở bên cạnh cũng nghe đến mức đơ cả ra rồi.
Hai người nghe không hiểu nên đã nhìn vào Quan âm Bồ Tát.
Trói lại lần nữa?
Quan âm có phải bị điên rồi không, hay là nàng có sở thích đặc biệt? Làm sao có thể nói ra một yêu cầu kỳ quái như vậy chứ?
Quan âm nhìn thấy Như Ý Chân Tiên vẫn còn đang đờ người ra, ngay lập tức trở nên gấp gáp nói: “Ngươi thất thần cái quái gì vậy hả, còn không mau chóng trói đi.”
Nếu không trói nhanh lên, khiến cho Đát Kỷ không vui, vậy thì đấy chính là một điều xui xẻo rất lớn đó! Nàng thế nào cũng không nghĩ ra được, sư phụ của Tạ Độc Địch, hoá ra lại chính là Đát Kỷ.
Đát Kỷ lại chính là em gái của tiền bối Lý, không thể đụng đến, không thể đụng đến đâu!
“Thực sự là muốn bị trói sao?”
Như Ý Chân Tiên vẫn là không dám tin mà hỏi lại Quan âm để xác nhận lại lần nữa.
Quan m: “Trói, tốt nhất là nên trói chặt vào.”
Không còn cách nào khác, Như Ý Chân Tiên chỉ đành thực hiện cái yêu cầu đặc biệt kia của Quan âm, nhặt sợi dây thừng ở dưới đất lên, sau đó trói Quan âm lại.
“Chặt thêm chút nữa.”
Quan âm nói.
Như Ý Chân Tiên: “......”
Họ hoài nghi, Quan âm có phải là có sở thích đặc biệt?.....
Trong khách điếm nội thành Tây Lương.
Bạch Tinh Tinh, Xuân Tam Nương, Thiết Phiến Công Chúa, Trư Bát Giới, Đường Tăng, mấy người bọn họ nhìn thấy Đát Kỷ, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Đát Kỷ? Người này là ai? Thật xinh đẹp!”
Bạch Tinh Tinh cảm thấy kỳ lạ mà hỏi.
Tôn Ngộ Không nhìn thấy Đát Kỷ, chỉ nhìn một cái đã nhận ra ngay, đây không phải là em gái của chưởng quỹ sao?
Nói như vậy, đoá Hỗn Độn thanh liên đó, hẳn là có quan hệ với chưởng quỹ? Chỉ có điều, hắn không nói cho Bạch Tinh Tinh biết.
Thiết Phiến Công Chúa nói: “Không cần biết người này là ai, nàng nhất định không thể giữ đoá Hỗn Độn thanh liên này.”
Xuân Tam Nương cũng đồng ý nói: “Cái này gọi là mang ngọc mắc tội.”
Tôn Ngộ Không nghe thấy lời này, lập tức lắc đầu nói: “Nàng nhất định có thể giữ được.”
Mọi người nhìn Tôn Ngộ Không một cách kỳ quái.
“Không Không, tại sao lại nói như vậy? Lẽ nào nàng còn có thể đối phó với nhiều Tuyên Cổ Đại Năng như vậy? Ngay cả Chuẩn Đề Thánh Nhân cũng đã đến rồi.”
Thiết Phiến Công Chúa khó hiểu nói với Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không lại không hề giải thích: “Các ngươi xem xong liền biết thôi.”
Nếu Đát Kỷ đã là em gái của chưởng quỹ, ai mà dám đắc tội chứ?
Phòng phát sóng trực tiếp Tây Du, và khán giả trong thành Trường An, không nhìn thấy hình ảnh núi Giải Dương.
Mọi người nghe thấy Thiết Phiến Công Chúa và những người khác nói: “Hỗn Độn thanh liên”: “Đẹp thật đấy.”
“Tuyên Cổ Đại Năng”......Những từ ngữ kỳ lạ này, trong lòng không thể không tò mò.
“Tôn Ngộ Không, bọn họ rốt cuộc là đang nói cái gì?”
“Thật đẹp quá, rốt cuộc là đẹp đến mức nào?”
“Thật muốn xem quá đi thôi!”
“Đát Kỷ? Haha, xem ra là cô cô đã xuất hiện rồi.”
Tiểu Tê Tử nghe thấy Bạch Tinh Tinh nhắc đến hai chữ Đát Kỷ, không kìm được mà vui vẻ cười lên.
“Sư phụ.”
Tạ Độc Địch nhìn thấy Đát Kỷ, thoải mái thở ra một hơi, trong lòng cuối cùng cũng không còn căng thẳng nữa.
Chỉ có điều trong nội tâm vẫn tràn ngập lo lắng bất an.
Suy cho cùng, xung quanh có nhiều Chuẩn Thánh Cự Phách Đại Viên Mãn nhìn chằm chằm như vậy, đến nỗi ngay cả Thánh Nhân cũng đều bị giật mình, nàng cũng không biết sư phụ có thể giải quyết mối nguy này hay không.
Đát Kỷ thoải mái vắt hai tay sau lưng, gật đầu với đồ đệ, sau đó hài hước mà nhìn về phía mọi người.
Chuẩn Đề đạo nhân, Thái Thượng Lão Quân và mọi người nghe thấy cách xưng hô của Tạ Độc Địch đối với Đát Kỷ, đột nhiên hồi phục lại sau cú sốc, sắc mặt của mọi người xám xịt, thay đổi liên tục, còn mang theo một nỗi sợ hãi to lớn, lộ ra biểu hiện vô cùng phức tạp.
Mọi người không dám chần chừ, vội vàng cúi đầu hành lễ trước Đát Kỷ: “Thì ra là Đát Kỷ tiên tử.”
“Xin được diện kiến tiên tử.”
“Xin chào mừng tiên tử.”
Vẻ mặt nhún nhường, giọng nói kính trọng, còn mang theo sự nịnh hót.
Tạ Độc Địch nhìn thái độ của Chuẩn Thánh Cự Phách, và Chuẩn Đề đạo nhân đối với sư phụ, lập tức chết lặng.
Vẻ mặt tràn ngập sự khó tin.
Thậm chí còn nghi ngờ có phải là mình bị ảo giác không.
Suy cho cùng, những người xung quanh này, đều là Tuyên Cổ Đại Năng của Danh Chấn Hồng Hoang, đại diện quyền lực nhất của tam giới, càng đừng nói còn có Thánh nhân mạnh nhất cũng ở đây.
Những người này giẫm một bước chân cũng có thể khiến toàn bộ Hồng Hoang đều phải run sợ, làm sao có thể khách khí với một vị tu sĩ Chuẩn Thánh Sơ Kỳ như vậy chứ?
Điều này cũng thật quá vô lý rồi.
Sư phụ của mình thì ra lại lợi hại như vậy?
Tạ Độc Địch đờ người ra.
Mà cách đó không xa chính là hai người Như Ý Chân Tiên và Sa Hoà Thượng, lúc này cũng đã ngớ người ra.
Bọn họ lúc đầu cho rằng, mọi người vì để cướp đoạt Hỗn Độn thanh liên, nhất định sẽ đánh một trận thật lớn.
Thật sự không ngờ đến Hạo Thiên Thượng Đế, Dao Trì Kim Mẫu, Thái Thượng Lão Quân......thậm chí đến Chuẩn Đề Thánh Nhân, những người có sức mạnh to lớn này, lại khúm na khúm núm hành lễ chào hỏi trước mặt một cô gái.
Cảnh tượng này quả thực là quá sức tưởng tượng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận