Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1859 - Tiêu chuẩn kén vợ của Đại Chủy (2)

Mấy thứ này, dường như không hợp với nàng!
Lữ Tú Tài giật mình một cái, nhanh chóng lấy lòng nói: “Hình mẫu lý tưởng của ta chính là Phù muội, ta chỉ là bội phục dũng khí Đại Chủy theo đuổi, Phù muội đừng hiểu lầm.”
Quách Phù Dung hài lòng nói: “Vậy còn tạm được!”
Lữ Tú Tài lập tức lau mồ hôi lạnh, may mắn tránh được một kiếp!
Đại Chủy không để ý tới sự cười nhạo của mọi người, tiếp tục hỏi Lý Nguyên: “Lý công tử, ngươi cảm thấy ta có thể gặp được ý trung nhân của ta không?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Có thể gặp được.”
Lý Đại Chủy nghe vậy, không khỏi quá kỳ vọng: “Thật sao? Ta thật sự có thể gặp được ý trung nhân của ta sao? Không biết còn phải đợi tới khi nào nàng mới xuất hiện?”
Quách Phù Dung kinh ngạc nói: “Không phải chứ? Với điều kiện đó của Đại Chủy mà cũng có thể gặp được ý trung nhân sao?”
Đồng Tương Ngọc: “Điều này có chút không hợp thói thường!”
Lão Bạch: “Quả thực không hợp thói thường đến không có giới hạn!”
Lữ Tú Tài: “Có thể ý trung nhân của Đại Chủy là một người mù!”
“Cút!” Đại Chủy bất mãn đẩy Lữ Tú Tài.
“Ý trung nhân của ngươi mới là người mù.”
“Hả?”
Quách Phù Dung lập tức không có ý tốt chỉ tay với Đại Chủy.
Đại Chủy: “...”
Hắn lập tức không cứng rắn nổi nữa, sợ hãi nói: “Đại tỷ, ta sai rồi. Thật ra ta nói ta là người mù.”
Quách Phù Dung đắc ý nói: “Này còn tạm được.”
Đùa giỡn một trận, mọi người vẫn lao nhao nhìn Lý Nguyên, hi vọng Lý Nguyên có thể giải thích một chút.
Lý Nguyên thấy ánh mắt mọi người, bình tĩnh giải thích: “Mấy ngày này, Đại Chủy có thể gặp được ý trung nhân của hắn, chỉ có điều đoạn duyên phận này nhất định hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, vừa thấy Tuệ Lan lầm chung thân.”
“Ặc.”
Quách Phù Dung đột nhiên phản ứng.
“Cũng đúng, Đại Chủy thích bạch phú mỹ, chắc chắn bạch phú mỹ chướng mắt Đại Chủy.”
Đồng Tương Ngọc gật đầu nói: “Nghĩ như vậy, có thể nói hợp tình hợp lý.”
Lão Bạch: “Quá hợp tình hợp lý.”
Lý Đại Chủy nghi ngờ nói: “Không phải chứ, thế mà lại không thích ta? Vậy ta dựa vào cái gì mà thích nàng, chắc chắn người trong lòng ta cũng phải yêu thích ta mới được. Chắc chắn nàng không phải ý trung nhân của ta, ngươi tính sai rồi!”
Lý Nguyên cũng không giải thích, thản nhiên nói: “Không tin, ngươi coi như là nghe cho vui.”
“À ừm…”
Vẻ mặt Lữ Tú Tài nghi ngờ nói:
“Vừa thấy Tuệ Lan nhầm chung thân, Tuệ Lan là có ý gì? Chẳng lẽ là tên ý trung nhân của Đại Chủy sao?”
Lý Nguyên gật đầu.
“Thật hay giả?”
Lão Bạch chậc lưỡi nói: “Ngay cả tên của đối phương mà ngươi cũng có thể tính ra? Này cũng quá chi tiết đi?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói:
“Chẳng qua tính tên mà thôi, đây không phải là thao tác căn bản sao? Có gì đáng ngạc nhiên.”
Lão Bạch nghe vậy, lập tức cảm thấy cạn lời.
Này cũng quá khoe khoang rồi đi.
Hừ, đợi hai ngày nữa, nữ tử trong lòng Đại Chủy không xuất hiện, hoặc là không tên Tuệ Lan, nhìn ta vả mặt ngươi như thế nào!
Từ nay đến hai ngày sau, Lý Đại Chủy làm việc có phần mất hồn mất vía.
Trong lòng hắn luôn nghĩ tới chuyện ý trung nhân Lý Nguyên nói cho hắn.
Lý Nguyên nói ý trung nhân của ta lập tức sắp xuất hiện, cũng không biết có phải là thật hay không?
Nhưng hắn còn nói, tuy ý trung nhân sẽ xuất hiện, nhưng lại không nhìn trúng ta, này là thế nào?
Người không thích ta, tại sao ta phải thích nàng chứ?
Mà hai ngày này Lão Bạch cũng rất hào hứng.
Hắn vừa rảnh rỗi là cười nhạo nói Lý Nguyên suy tính không chuẩn, ý trung nhân của Đại Chủy căn bản không xuất hiện.
Nói Lý Nguyên và Bạch Mi là cùng một loại người.
Đối mặt chất vấn của Lão Bạch, Lý Nguyên chỉ cười nhạt, cũng không giải thích nhiều. Chẳng qua, Lý Nguyên không giải thích lại khiến mọi người lầm tưởng rằng Lý Nguyên thật sự không biết suy tính, chuyện lúc trước đều là hắn mò mẫm nói nhảm.
Như vậy khiến trong lòng Lữ Tú Tài mất mát một hồi.
Bởi vì nếu như Lý Nguyên suy tính không chuẩn, tức là tương lai hắn không nhất định thi được công danh.
Đợi sắp đến buổi trưa ngày thứ ba, Lý Đại Chủy bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra ngoài, đột nhiên, hắn nghe thấy một giọng nữ dễ nghe, truyền đến từ cửa.
“Bọn ta muốn ở trọ, còn phòng không?”
Chẳng biết tại sao, Lý Đại Chủy cảm thấy giọng nói này rất êm tai, nhất định chủ nhân của giọng nói này rất đẹp nhỉ?
Hắn theo bản năng nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc áo đỏ thẫm, dung mạo đẹp đẽ, da trắng, anh khí bức người, bên hông đeo song đao, tư thế hiên ngang đứng ở cửa.
Ở phía sau nữ tử trẻ tuổi, còn có một lão già năm mươi đi theo.
Nhìn dáng vẻ lão già này không nhỏ, chẳng qua tinh khí thần lại rất tốt, có vẻ có võ có lực, trông không có vẻ già nua.
Trên tay lão già đang bê một cái rương lớn rất nặng, nhưng dường như không tốn chút sức nào.
Lý Đại Chủy nhìn thấy nữ tử mặc áo đỏ, ánh mắt thoáng cái ngây dại, dường như bên tai có âm nhạc vang lên: Đúng đúng đúng, kể từ khi gặp được ngươi ở Đồng Phúc khách điếm, giống như gió xuân thổi vào trong lòng ta, ta muốn nhẹ nhàng nói cho ngươi biết, ngươi đừng quên ta.
Qua một lúc lâu, Đại Chủy mới phục hồi lại tinh thần, hắn lập tức che trái tim đang đập thình thịch của mình, nói: Má ơi, đây không phải là hình tượng ý trung nhân trong suy nghĩ của ta sao? Khiến tim người ta đập thình thịch, ánh mắt không chứa chấp nổi thứ khác.
Không nghĩ ra, ta lại thật sự gặp được ý trung nhân, Lý Nguyên suy tính quá đúng.
Chẳng qua, điều này không có ý nghĩa, Lý Nguyên nói ta và ý trung nhân hữu duyên vô phận cũng là sự thật?
Ngàn vạn đừng như vậy!
Ta nhất định phải ân cần, nhiệt tình, dùng lòng chân thành đối với nàng khiến nàng không thể chùn bước yêu ta.
Lý Đại Chủy lập tức tiếp dũng khí cho mình.
Hắn đã nghĩ kỹ hai mươi tám kiểu la liếm!
Dùng toàn bộ phương thức vô góc chết, quỳ liếm nữ thần khiến tim hắn đập thình thịch, khiến nữ thần không thể bỏ qua hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận