Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2010 - Ở trước mặt cữu cữu đều là con kiến (2)

Sao lại như thế chứ?
Trong đầu mọi người tưởng tượng ra vô số cảnh tượng Lý Nguyên đấu pháp với Đại chúa tể.
Cho dù thế nào cũng chắc chắn đánh đến mức Càn Khôn tan tành, tinh hà sụp đổ Hồng Mông vỡ nát, pháp tắc bay tứ tung.
Khó khăn giải quyết, trải qua đấu pháp dữ dội mấy trăm vạn năm, một trong đó mới khó khăn giành lấy thắng lợi.
Nhưng trước mắt là tình huống gì đây?
Tại sao Lý Nguyên chỉ lấy ra một ngọn lửa Đại chúa tể đã tiêu đời rồi?
Thậm chí còn chưa kịp phản kháng.
Càng đừng nói đến cảnh tượng đánh đến mức khó lòng phân giải.
Còn về đấu pháp mấy trăm vạn năm.....
Ừm, hình như Đại chúa tể còn không kiên trì nổi một giây đã bị thiêu đốt còn mỗi linh hồn.
Mọi người cảm thấy nhanh đến phát điên.
Đây rốt cuộc là ngọn lửa gì?
Tại sao lại đáng sợ như vậy?
Hồng Mông Khai Hỏa?
Chưa từng nghe nói đến!
Lý Nguyên rốt cuộc là tồn tại thế nào?
Tại sao lại lợi hại đến thế?
Cho dù là Đại chúa tể hay là phân thân của Đại chúa tể, trước mặt hắn căn bản chẳng có khác biệt gì.
Cảm giác đều như con kiến.
Lẽ nào cữu cữu của Tô Trường Ly thật sự là Đại Đạo chí cao?
Dùng Thiên Đạo làm người hầu, Đại Đạo làm tôi tớ?
Lẽ nào Tô Trường Ly không hề nói khoác?
Sao Tô Trường Ly lại có cữu cữu lợi hại như vậy chứ?
Đám người Thú Hoàng, Thương Thiên bỗng nhiên nhớ đến trước đây hình như mình chế nhạo cữu cữu của Tô Trường Ly là cữu cữu chó má. Cơ thể của đám người Thú Hoàng, Thương Thiên lập tức mất khống chế run lên không ngừng.
Xong rồi, lần này tiêu đời rồi.
Đá lên cửa sắt rồi!
Tô Trường Ly nghĩ trước đây nàng còn lo lắng cho cữu cữu thì không khỏi bật cười. Uy lực ngọn lửa của cữu cữu là tồn tại không thể chịu đựng nổi, có gì mà lo lắng chứ?
Ta thật sự là lo bò trắng răng!
Đại chúa tể nhìn thấy Hồng Mông Khai Hỏa ở xung quanh không còn đốt linh hồn hắn nữa, tâm trạng lo lắng tuyệt vọng của hắn mới thả thả lỏng một chút.
Hắn muốn khôi phục lại cơ thể bị thiêu đốt, nhưng mà hắn phát hiện mình căn bản không thể làm được.
Linh hồn của hắn dường như đã trở thành cấm khu pháp tắc, căn bản không thể thao túng bất cứ pháp tắc nào.
Cũng không thể khôi phục lại thân xác.
Hắn lại muốn trốn khỏi vị bao vây của Hồng Mông Khai Hỏa, nhưng hắn phát hiện bản thân vẫn không thể làm được.
Bởi vì trong phạm vi của Hồng Mông Khai Hỏa, mọi pháp tắc không còn tồn tại cũng không có khái niệm về thời gian và không gian.
Cho dù hắn chạy trốn đến đâu, cuối cùng cũng chỉ quanh quẩn trong Hồng Mông Khai Hỏa, nơi nào cũng không đi được.
Trong lòng Đại chúa tể nhất thời thay đổi, hắn hiểu ra bản thân đã chọc đến một tồn tại hắn không thể nào chọc nổi.
Tồn tại này vượt qua khỏi nhận thức của hắn, phá vỡ khái niệm về cường giả trước đây của hắn.
Nếu như hắn muốn sống trừ phi Lý Nguyên đồng ý.
Nếu không chỉ dựa vào mình căn bản không thể nào thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.
Nghĩ đến đây, Đại chúa tể liền biết thức thời, hắn mở miệng cầu xin Lý Nguyên tha thứ: “Các hạ tha mạng, ta sâu sắc sám hối về hành vi mạo phạm các hạ. Mong các hạ có thể tha thứ cho ta một lần.”
u!
Thấy Đại chúa tể không thèm che giấu chút nào, trực tiếp chịu thua cầu xin Lý Nguyên tha thứ, khóe miệng của tám vị Đại Đế, Tô Trường Ly và các tu sĩ thế giới Tinh Hà đều co rút điên cuồng, có vẻ vô cùng cạn lời.
Tốt xấu gì ngươi cũng là chí tôn thống lĩnh chư thiên Hoang Cổ, có thể sai khiến Thánh Nhân, thế là lại cầu xin tha thứ mất hết tôn nghiêm như vậy, có phải quá mất khí phách rồi không?
Cho dù ngươi để Lý Nguyên tra tấn thêm một chút rồi mới cầu xin chịu thua, mọi người còn có thể chấp nhận được một chút.
Thật ra, Đại chúa tể biết mình không phải là đối thủ của Lý Nguyên, lại muốn mạng sống cho nên mới dứt khoát cầu xin như thế.
Hắn không cần phải cứng miệng trước sau đó đợi đến khi không chịu khổ hình nổi mới nhận thua đâu!
Bởi vì nếu hắn cứng miệng thì chẳng còn cơ hội nhận thua rồi.
Đối diện với sự đáng sợ của sống chết thể diện căn bản chẳng là gì cả.
“Bây giờ sám hối ngươi không cảm thấy hơi muộn rồi sao?” Lý Nguyên nhìn Đại chúa tể, nét mặt lạnh lùng.
Mà theo câu nói của Lý Nguyên, Hồng Mông Khai Hỏa vây quanh xung quanh Đại chúa tể bỗng biến thành ngọn lửa màu tím than.
Chính là Hủy Diệt Chi Viêm.
Chẳng qua Hủy Diệt Chi Viêm do Hồng Mông Khai Hỏa hóa thành, uy lực tương đương với Hồng Mông Khai Hỏa.
Linh hồn của Đại chúa tể bị Hủy Diệt Chi Viêm thiêu đốt, cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết.
Bởi vì linh hồn quá mức đau đớn mà trở nên vô cùng vặn vẹo.
Nỗi đau phải chịu giống hệt như phân thân của Đại chúa tể trước đây.
“A.”
Đại chúa tể nhịn cơn đau đớn cực lớn, tiếp tục cầu xin Lý Nguyên: “Vẫn mong các hạ có thể tha thứ cho ta một lần, ta thật sự không dám nữa! Ta bằng lòng thần phục các hạ, vĩnh viễn trung thành với các hạ, vẫn mong các hạ đừng thiêu đốt linh hồn ta nữa!”
Tám vị Đại Đế nhìn thấy dáng vẻ nịnh hót lấy lòng Lý Nguyên của Đại chúa tể, trong lòng bị lấp đầy bởi tuyệt vọng.
Đại chúa tể nịnh hót lấy lòng mất hết tôn nghiêm, vậy bọn ta thì sao?
Vận mệnh của bọn ta sẽ là cái gì?
Nghĩ đến đay Thương Thiên Đại Đế không khỏi rùng mình một cái, hắn lập tức mở miệng cầu xin Lý Nguyên tha mạng: “Chủ nhân, ta sai rồi, ta bằng lòng làm tôi tớ cho ngươi, bù đắp lỗi lầm của ta.”
Nghe Thương Thiên Đại Nhân cầu xin, các Đại Đế Quang Minh, Vĩnh Sinh, Vô Kiếm như được nhắc nhở, cuối cùng hoàn hồn lại vội vàng cầu xin Lý Nguyên.
“Chủ nhân tha mạng, ta biết sai rồi.”
“Ta bằng lòng đời đời hầu hạ ngươi, vẫn mong chủ nhân tha thứ cho sự vô tri của thuộc hạ.”
“Mong chủ nhân thương xót cho thuộc hạ một cơ hội lấy công chuộc tội.”
“Ta chịu sự khống chế của Đại chúa tể mới trở nên mù quáng mạo phạm đến chủ nhân, mong chủ nhân khai ân.”
Đại chúa tể: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận