Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1948 - Sợ nhất là bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh!

Nhưng khi Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ thử dùng sức kéo túi thơm và ngọc bội ra thì phát hiện không kéo ra được.
Có một lực lượng đang kéo túi thơm và ngọc bội lại.
Hai người giật mình, vội buông túi thơm và ngọc bội ra.
Nhìn lại túi thơm và ngọc bội, họ kinh ngạc khi trông thấy sợi dây lụa của túi thơm và ngọc bội vẫn còn nguyên vẹn.
Nó không hề bị “Nhiễu Chỉ Nhu” cắt đứt.
Sao có thể như thế được?
Phải biết rằng “Nhiễu Chỉ Chu” là một linh bảo đặc biệt do Sở Lưu Hương luyện chế, độ sắc bén của nó có thể sánh với những Hậu thiên linh bảo thượng phẩm luôn đấy.
Làm sao lại không thể cắt đứt được hai sợi dây này?
Dù hai sợi dây này có là pháp bảo đi nữa thì chúng vẫn phải bị cắt đứt chứ?
Không thể nào, chẳng lẽ hai sợi dây này còn cao cấp hơn cả pháp bảo?
Tuy trong lòng kinh nghi bất định, nhưng Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ vẫn không hề hoảng loạn.
Vì các nàng thấy Lý Nguyên không chú ý tới động tác của bọn họ, hắn còn vô cùng hứng thú xem náo nhiệt.
Thấy vậy, Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ trao đổi ánh mắt với nhua, tiếp tục ra tay.
Lần này, họ không cắt bằng “Nhiễu Chỉ Nhu” nữa đổi sang dùng thủ pháp thần hồ kỳ kỹ. Rất nhanh họ đã tháo được túi thơm và ngọc bội của Lý Nguyên bằng một tay.
Tiếp đó, họ vội cầm túi thơm và ngọc bội trong tay, định nhân lúc tình hình hỗn loạn nhanh chóng rời khỏi quán trọ, lấy đi Cửu Diệp Linh Chi Thảo, sau đó mang ngọc bội và túi thơm trả lại cho Lý Ngyên.
Tuy rằng từ truyền âm của Sở Lưu Hương các nàng đã biết cái túi thơm và ngọc bội này rất bất phàm, có thể là Tiên thiên linh bảo cực phẩm.
Nhưng mà mục tiêu lần này của các nàng chỉ là Cửu Diệp Linh Chi Thảo.
Dù túi thơm và ngọc bội trân quý đến đâu, họ cũng sẽ không động tới.
Đây là nguyên tắc làm việc của Sở Lưu Hương.
Tất nhiên bọn họ cũng phải tuân thủ.
Tuy nhiên, ngay khi Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ chuẩn bị quay đi, họ lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Bọn họ phát hiện dường như có thứ gì đó vẫn đang kéo chiếc túi và ngọc bội trên tay mình.
Các nàng vô thức nhìn vào chiếc túi và ngọc bội trong tay, trông thấy trên túi thơm và ngọc bội đều có một thứ gì đó trong suốt mảnh như sợi tơ, nối với thắt lưng của Lý Nguyên.
Sợi tơ này gần như trong suốt nền nếu không quan sát kỹ sẽ rất khó thấy.
Thế nên vừa rồi Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ không phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Chuyện, chuyện này cũng thật xấu hổ.
Vì Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ trông thấy, hiện tại Lý Nguyên đang dùng ánh mắt vô cảm nhìn bọn họ.
Hai người Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ đang cầm túi thơm và ngọc bội nhìn Lý Nguyên, hận không thể tìm một hố chui xuống.
Đi theo Sở Lưu Hương nhiều năm như vậy, trải qua vô số lần hành động đây là lần đầu tiên họ bị bắt quả tang.
Quá mất mặt!
Ba người Sở Lưu Hương, Tống Điềm Nhi và Hồ Thiết Hoa đương nhiên cũng chú ý đến hành động của Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ..
Bọn họ không khỏi kinh hãi, không ngờ vậy mà lại thất bại!
Làm sao giờ?
Lý Nguyên nắm lấy một đầu sợi tơ kéo về phía mình.
Theo quán tính Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ bị kéo về phía Lý Nguyên.
Không khí bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh.
“Còn không buông ra?”
Lý Nguyên bình tĩnh hỏi hai tên trộm.
Nghe vậy Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ giật mình, bình tĩnh lại từ trong sự xấu hổ.
Nhưng họ quyết không buông tay!
Nếu đã không dùng trí được thì cứ dùng sức lấy vậy.
Hai người giống như đã thỏa thuận xong, thân thể lóe một cái, giật túi thơm và ngọc bội chạy ra khỏi trà lâu.
Muốn kéo đứt những sợi tơ kia.
Nhưng mà, mới chạy được hai bước các nàng đã cảm thấy chạy không nổi nữa.
Họ phát hiện mình không hề kéo đứt được sợi tơ.
Sợi tơ vẫn buộc chặt túi thơm và ngọc bội vào đai lưng của Lý Nguyên..
Dù họ đã cố gắng hết sức vẫn không thể kéo đứt được nó.
Sao lại như thế?
Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ vô cùng ngạc nhiên.
Với tu vi của họ muốn dời núi lấp biển cũng không thành vấn đề, thế mà lại không kéo đứt được một sợi tơ?
Chẳng lẽ sợi tơ tầm thường này là một loại pháp bảo lợi hại nào đó?
Lùi lại một vạn bước, cứ cho sợi tơ này là một pháp bảo lợi hại đi nhưng nếu bọ cứ tiếp tục kéo, với sức lực vừa nãy thì phải kéo đứt được thắt lưng của Lý Nguyên mới phải?
Mà nếu không kéo đứt được đai lưng của Lý Nguyên thì cũng phải kéo được Lý Nguyên bay đi luôn chứ?
Dù sao Lý Nguyên cũng chỉ là Địa Tiên thôi mà.
Vấn đề là, sao đai lưng của Lý Nguyên vẫn còn nguyên vẹn, hơn nữa Lý Nguyên cũng không bị kéo đi?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng động tác của Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ không hề có chút do dự nào.
Hai người lại sử dụng “Nhiễu Chi Nhu” hung hăng chém vào sợi tơ, muốn cắt đứt nó.
Tuy nhiên, khi “Nhiễu Chỉ Nhu” chạm vào sợi tơ, nó liền bị chia làm hai mảnh còn sợi tơ hoàn toàn không bị hư hại gì.
Cái gì!
Lần này Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ hoàn toàn chết lặng.
Ngay cả Sở Lưu Hương, Tống Điềm Nhi và Hồ Thiết Hoa cũng cảm thấy cũng không tin nổi.
Họ không ngờ một sợi dây mảnh như sợi tơ lại sắc bén hơn cả “Nhiễu Chỉ Nhu”.
Chẳng lẽ sợi dây mảnh này cũng là pháp bảo sao?
Sở Lưu Hương vội dùng “Ngũ Tâm Thần Đồng” nhìn vào sợi tơ một lần nữa.
Hắn lập tức há hốc mồm.
Vì hắn nhìn thấy, sợi tơ này cũng giống với túi thơm và ngọc bội toát ra Hỗn Độn khí tức tinh thuần, có các đạo ấn pháp tắc vô cùng thần bí lượn quanh.
Mức độ thần bí vượt xa những Tiên Thiên linh bảo mà hắn từng nhìn thấy.
Chẳng lẽ sợi tơ này cũng là một Tiên Thiên linh bảo cực phẩm?
Không phải Tiên Thiên linh bảo rất quý hiếm sao?
Làm sao người này lại có nhiều Tiên Thiên linh bảo cực phẩm đến như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận