Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 409 - Lý Nguyên là gia của ta

Vừa đến thành Nam, cách phủ đệ của Lý Nguyên còn năm mươi mét, bóng dáng của hai huynh đệ Triều Điền và Triều Lôi lại xuất hiện.
“Khổng nguyên soái, ngươi đi đâu thế?”
Khổng Tuyên: “Ta đi gặp Lý Nguyên.”
Triều Điền nghe vậy nét mặt hơi lo lắng nói: “Lý công tử không thể trêu chọc vào, nếu không đầu của chúng ta đều phải rơi xuống đất.”
Triều Lôi vội gật đầu: “Hay là Khổng nguyên soái đừng đi làm phiền Lý công tử thì tốt hơn.”
Khổng Tuyên nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của hai người bèn an ủi nói: “Các ngươi yên tâm, Lý Nguyên là gia của ta, sao ta có thể đắc tội với hắn được chứ? Ta chỉ đến tìm Lý gia uống rượu tâm sự mà thôi.”
Lần trước Khổng Tuyên đánh bài thua Lý Nguyên, hắn là ngươi dám chơi dám chịu, đã nói phải gọi là gia thì phải gọi gia.
Lý công tử là gia của ngươi?
Triều Điền, Triều Lôi nghe vậy vô cùng sửng sốt.
Rất nhanh hai người bình tĩnh lại.
Khổng nguyên soái này lại gian xảo như thế, người ta đều nịnh bợ Trụ vương, còn hắn thì lại đi đường khác, nịnh bợ Lý công tử.
Hừ, sao ta lại không nghĩ đến chứ!
Triều Lôi và Triều Điền trong lòng thầm ngưỡng mộ không thôi.
Khổng Tuyên cáo từ hai huynh đệ họ Triệu, đến trước cửa phủ đệ của Lý Nguyên.
Cốc cốc cốc!
Hắn gõ bộ gõ cửa.
Dương Hòe mở cửa ra.
Lần này Khổng Tuyên nhìn thấy Dương Hòe, nét mặt vô cùng cung kính.
Dù sao đây cũng là nhân vật thần bí mà ngay cả Nữ Oa nương nương cũng phải gọi tiền bối.
“Bái kiến Dương tiền bối, ta đến để tìm Lý gia.”
“Vào trong đi.” Dương Hòe thờ ơ nói.
Khổng Tuyên hành lễ với Dương Hòe một cái rồi mới đi vào trong.
Hắn tìm thấy Lý Nguyên ở trong sân thạch lâm.
Chỉ thấy lúc này Lý Nguyên đang ngồi xổm trên đất, bên chân chất một đống đá vụn, trong tay đang chơi cái gì đó.
Khổng Tuyên từ đằng xa nhìn Lý Nguyên bèn giơ tay chào hỏi: “Lý gia.”
Lý Nguyên quay đầu nhìn Khổng Tuyên một cái, không hề chào hỏi, rồi lại quay đầu lại tiếp tục loay hoay với món đồ trong tay.
Khổng Tuyên đến bên cạnh Lý Nguyên, tò mò nhìn món đồ trong tay của Lý Nguyên: “Lý gia, ngươi đang làm cái gì đó?”
Lý Nguyên nói: “Hộp thu âm.”
Khổng Tuyên tò mò hỏi: “Cái này dùng để làm gì?”
Lý Nguyên: “Là một thiết bị nhỏ dùng để lưu giữ âm thanh.”
“Ồ.” Khổng Tuyên tỏ ra bừng tỉnh: “Chính là món đồ giống như truyền âm phù.”
Khổng Tuyên không để ý lắm.
Hồng hoang có rất nhiều phù văn đạo pháp có thể lưu giữ âm thanh thậm chí còn ghi lại hình ảnh, đây chỉ là tiểu đạo thôi.
Ánh mắt Khổng Tuyên vô tình lướt qua đống đá vụn trên mặt đất, bỗng nhiên hắn trợn to mắt.
Hắn chỉ vào đá vụn trên đất, ngón tay hơi run run, lắp bắp lên tiếng: “Đây, đây không phải là Hỗn độn linh bảo, Huyền Minh Tử Tinh và Hỗn độn xích đồng sao?”
Bởi vì những Hỗn độn chí bảo này bị Lý Nguyên cắt ra, do đó hiện ra một vài thần văn Đại Đạo và huyền quang bất diệt vốn có của nó, cho nên Khổng Tuyên mới nhận ra lai lịch của mấy thứ này trong tức khắc.
Lúc này, trong lòng Khổng Huyền kinh hãi không nói nên lời, giống như tâm trạng ngày hôm đó khi hắn biết được Linh Oa chính là Nữ Oa, vô cùng kích động.
Bởi vì cho dù là Hỗn độn linh ngọc, hay là Huyền Minh Tử Tinh, Hỗn độn xích đồng đều là những thiên tài địa bảo có thể gặp nhưng không thể cầu trong Hỗn độn, là nguyên liệu cao cấp để chế tạo linh bảo cực phẩm.
Đều chỉ có trong truyền thuyết, có thể sở hữu được một trong số đó đều là cơ duyên vô cùng lớn.
Hắn không ngờ rằng Lý Nguyên lại có những thiên tài địa bảo trong truyền thuyết này.
Quả thật khó có thể tin được.
Hơn nữa ngoại trừ Hỗn độn linh ngọc, Huyền Minh Tử Tinh, Hỗn độn xích đồng ra, trên mặt đất còn có vài món đồ cũng phát ra huyền quang long lanh.
Ví dụ như sợi tơ mảnh như hạt bụi, tấm lụa mỏng như cánh ve, tinh thạch ánh ra thần quang kỳ ảo....
Mặc dù Khổng Tuyên không biết những thứ này, nhưng những món đồ này đều phát ra hào quang Đại Đạo, còn có pháp tắc hình thành đạo ấn hiện ra rõ, trông vô cùng hấp dẫn.
Không cần nhìn Khổng Tuyên cũng biết, những món đồ này đều không phải là Hậu thiên tầm thường, thậm chí là nguyên liệu luyện khí Tiên thiên.
Những món đồ này, cho dù cầm bất cứ món đồ nào đến hồng hoang cũng sẽ khiến vô số đại năng phát điên vì nó.
Nhưng lúc này những món đồ khiến cho vô số đại năng phát cuồng lại nằm lộn xộn trên mặt đất, Khổng Tuyên không biết diễn tả nỗi kinh ngạc trong lòng mình như thế nào.
Vật liệu cao cấp vô cùng quý giá như thế dùng để chế tạo Hậu thiên chí bảo cũng đủ, thế mà lại chỉ để làm một cái hộp thu âm? Ngoại trừ phung phí của trời, Khổng Tuyên không còn tìm được từ ngữ nào khác để diễn tả hành vi của Lý Nguyên.
Rốt cuộc Lý Nguyên là ai?
Tại sao lại có nhiều Hỗn độn linh tài như thế?
Trong lúc Khổng Tuyên kinh hãi, Lý Nguyên đã làm xong chiếc hộp thu âm.
Dưới đáy hộp thu âm là một tòa cung điện được làm từ Hỗn độn xích đồng.
Trên cung điện lại là một quả cầu thủy tinh được làm từ Huyền Minh Tử Tinh.
Bên trong quả cầu thủy tinh có một tiên tử phong hoa tuyệt thế đang đứng, dung mạo giống hệt với Hằng Nga.
Tiên tử mặc nghê thường rực rỡ, trên vai mang thêm dải lụa cửu thiên, dáng người duyên dáng thướt tha, giống như đang múa.
Cơ thể của tiên tử được làm từ Hỗn độn linh ngọc, y phục và dải lụa nàng mang được làm từ Cửu Dực Kim Sí Thiên Tằm Ti.
Hai mắt của nàng làm bằng Hỗn độn châu.
Mái tóc của nàng làm từ một trăm linh tám căn tu của Hỗn độn thanh liên.
Trong quả cầu thủy tinh ngoại trừ tượng Hằng Nga ra, còn có một cái cây quế và một cung trăng.
Cây quế đung đưa sinh động, hoa quế tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Ánh trăng sáng ngời, đẹp đẽ mà tĩnh mịch.
Cả cái hộp thu âm này giống y như đúc, vô cùng xinh đẹp.
Khổng Tuyên cũng ngạc nhiên.
Những truyền âm phù, truyền âm thạch mà hắn thấy trước đây so với cái hộp thu âm này quả thực là rác rưởi khó coi.
Hắn dùng thần thức quét qua hộp thu âm lại bỗng phát hiện phần bên trong cung điện đó giống y hệt với cung điện thật. Bên trong có các phòng khác nhau, bàn ghế trong phòng, tất cả mọi thứ đều có đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận