Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1625 - Ngươi cho rằng ngươi là cha ta sao?!! (2

Lý Nguyên nhìn Mã Lục, lắc đầu, lãnh đạm nói: "Ngươi người này, đến chết không đổi, đến bây giờ còn dám sỉ nhục ta trong lòng, xem ra, phải cho ngươi một bài học sâu sắc mới được."
Sắc mặt Mã Lục vô cùng u ám, còn để lộ ra lo lắng sâu sắc.
Hắn không nghĩ tới, Lý Nguyên lại biết suy nghĩ trong lòng của hắn.
Hắn nói ma quỷ sao?
Cũng đúng, nếu như Lý Nguyên không biết suy nghĩ trong lòng hắn thì cũng không cấm ngôn với hắn.
Lý Nguyên muốn cho hắn một bài học sâu sắc, không biết là làm gì với hắn?
Chẳng lẽ Lý Nguyên muốn ra tay giết hắn sao?
Trong lòng Mã Lục tràn ngập đề phòng.
Đột nhiên, Mã Lục phát hiện, lưng hắn thế mà lại không tự chủ được cong xuống.
Hai tay, hai chân của hắn, cũng đang co vào trong người.
Đau đớn không cùng, giống như đang xé rách linh hồn hắn, khiến Mã Lục không nhịn được phát ra tiếng kêu rên như dã thú.
"Ngươi đang làm gì với ta?"
Hắn vừa chống cự biến hóa của cơ thể, vừa quát về hướng Lý Nguyên.
Chỉ có điều, Lý Nguyên không trả lời Mã Lục.
Đau đớn to lớn cùng với không biết thân thể biến hóa thành dạng gì, khiến trong lòng Mã Lục sinh ra sợ hãi vô cùng, không biết thứ cuối cùng đang chờ đợi vận mệnh của mình là gì.
Hắn muốn mở miệng cầu xin Lý Nguyên tha thứ.
Chẳng qua miệng hơi há ra, làm thế nào cũng không thể nói ra lời cầu xin tha thứ.
Nhưng mà hắn đã được người khác an bài, sao có thể cầu xin tha thứ đây?
Nhưng nếu không cầu xin, nói không chừng lập tức chết ngay.
Ngay tại thời điểm Mã Lục do dự, đau đớn vô biên cuối cùng cũng biến mất.
Khiến Mã Lục thở phào chính là bản thân còn sống.
Hắn vẫn chưa chết.
Chỉ có điều hắn phát hiện sao mình lại cách mặt đất gần như vậy?
Cảm giác giống như là toàn bộ mặt đều giống như sắp dán lên trên mặt vậy.
Còn có, tay hắn sao lại mọc ra từ trên cổ?
Còn ngắn như vậy?
Tại sao đám người Tam Thanh, Lý Nguyên lại trở nên cao như vậy?
Cao đến mức hắn nhất định phải ngẩng cổ mới có thể nhìn thấy mặt bọn họ!
Chỉ có điều động tác ngẩng đồng này sao lại khiến người ta mỏi đến như vậy?
"Phụt phụt,.."
Ðát Kỷ nhìn Mã Lục trên mặt đất, không khỏi cười ra tiếng,
“Sao ngươi lại biến hắn thành một con rùa đen rồi?"
Nàng hỏi ca ca.
Mã Lục giờ phút này đúng thật là biến thành một con rùa đen lớn.
Nếu hắn đã dám nói Lý Nguyên là rùa đen rút đầu, Lý Nguyên liền biến Mã Lục thành một con rùa đen rút đầu thật sự, lấy đó làm trừng trị.
Mã Lục giờ phút này rốt cuộc cũng phản ứng lại, thì ra bản thân biến thành một con rùa đen rút đầu.
Cho nên mặt mới có thể cách hắn gần như vậy.
Cho nên bụng mới có thể dán lên trên mặt đất.
Hắn không thể nào tiếp nhận được sự thật này, muốn thi triển thần thông biến mình trở lại như cũ.
Nhưng mà, bất luận hắn thi triển sáng tạo pháp tắc, hay là chuẩn bị kéo thể xác của mình ra từ trong dòng thời không khác thì cũng đều không thể làm được.
"Mau biến ta trở về như cũ, ta không muốn làm rùa!"
Mã Lục hô về phía Lý Nguyên.
Chẳng qua, Lý Nguyên đương nhiên sẽ không để cho Mã Lục toại nguyện.
Lý Nguyên phẩy tay áo, Mã Lục lập tức bị một cơn gió mát thổi vào trong hồ nước, một con cá chép to mọng từ từ vẫy cái đuôi của mình, Mã Lục kích thích bọt nước, cũng không có khiến cá chép chịu chút sợ hãi nào.
Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh nhìn rùa đen trong hồ nước, biểu cảm có vẻ vẫn hơi chưa thỏa mãn.
Chỉ cần Lý tiền bối ra tay, chuyện thắng bại hoàn toàn không cần lo lắng chút nào!
Hoàn toàn đều là nghiền ép đối thủ.
"Bộp."
Một tiếng búng tay lanh lảnh đột nhiên truyền vào trong tai mọi người.
Ngay sau đó, Tam Thanh phát hiện, Hồng Hoang vốn bị kiếm quang chém phá thành mảnh nhỏ đã hoàn toàn khôi phục nguyên dạng.
Những sinh linh bị liên lụy mà chết kia cũng sống lại toàn bộ.
Trí nhớ của bọn họ còn dừng lại trước một khắc Hồng Hoang bị hủy diệt.
Căn bản cũng không biết thật ra bản thân đã chết một lần.
Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh không nán lại quá lâu trong khách điếm, sau khi giải quyết xong chuyện, liền cáo từ rời khỏi khách điếm.
Bên ngoài khách điếm, lúc đầu Tống Tân Dương đưa theo Công Tôn Tập Nhã chuẩn bị đến khách điếm của Lý Nguyên tìm hiểu chuyện của Mã Lục một chút.
Bọn họ còn chưa đi đến hẻm nhỏ khách điến đã nhìn thấy mấy bóng người quen đi ra từ trong hẻm nhỏ.
Chính là mấy người Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh.
Tống Tân Dương thấy thế, không khỏi dùng cánh tay đụng đụng vào cánh tay Công Tôn Tập Nhã: "Thế nào, ta nói bọn họ không có đúng không?"
Công Tôn Tập Nhã nhìn thấy mấy vị Thánh Nhân sống lại, đối với thực lực của Lý Nguyên, cuối cùng cũng có một nhận thức trực quan.
Đúng thật là sâu không lường được.
Mấy vị Thánh Nhân Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng chú ý tới hai người Tống Tân Dương và Công Tôn Tập Nhã.
Tam Thanh nhiều nhìn chăm chú Công Tôn Tập Nhã vài lần, liền lách mình rời khỏi Nhân giới.
Tây Phương Nhị Thánh thì liếc nhau một cái, đột nhiên cùng nhau đi về phía Công Tôn Tập Nhã: "Công Tôn đạo hữu, hữu lễ."
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề chắp tay thi lễ với Công Tôn Tập Nhã một cái.
Công Tôn Tập Nhã ngạc nhiên nói: "Các ngươi biết ta sao?"
Chuẩn Đề đạo nhân giải thích nói:
"Trước đó đạo hữu đấu pháp với Đường hoàng bệ hạ, đương nhiên chúng ta cảm nhận được."
Công Tôn Tập Nhã nghe vậy, không khỏi có một chút đỏ mặt.
Kết quá đấu pháp có hơi mất mặt.
Hắn nối tiếp hỏi Chuẩn Đề: "Không biết hai vị đạo hữu chủ động tới gặp ta là có gì chỉ giáo?"
Tiếp Dẫn đạo nhân giải thích nói: "Công Tôn đạo hữu đã chứng đạo thành Thánh, đương nhiên có tiếng nói chung với chúng ta, chúng ta nghĩ đến việc chào hỏi với Công Tôn một chút, tương lai giao lưu tu luyện tâm đắc cũng tốt hơn một chút, cùng nhau lĩnh ngộ bản nguyên đại đạo."
Sau khi Mã Lục bị phẩy vào hồ nước, lúc này hắn mới phát hiện, hồ nước này thế mà lại là một vũ trụ Hồng Mông vô biên vô hạn.
Chung quanh toàn bộ đều là một mảnh hỗn độn.
Chỉ có trên không, mơ hồ xuyên qua thấy mấy tia sáng.
Mã Lục ý đồ bay ra khỏi mảnh vũ trụ Hồng Mông này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận