Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1804 - Nam nhân kia là ai?

Chính là tộc trưởng gia tộc Võ thị đại danh đỉnh đỉnh -- Võ Tam Tư.
Phía sau Võ gia chính là hữu tướng đương triều -- Võ Chiếu.
Thế gia đại tộc chân chính, hào môn cự phách, đã tồn tại vô số nguyên hội.
Tiết gia so sánh với Võ gia, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Không bao lâu sau, đoàn người Tiết Bảo Thoa đã đến vị trí đón khách.
Còn cách xa nhau mười mét, Tiết di đã vẻ mặt tươi cười hành lễ chúc mừng với Tống Tân Dương và Tô Thiển Ngữ.
“Chúc mừng Tô hội trưởng, Tống đại ca kết làm thông gia với hoàng thất, thật sự là ao ước của bao người.”
Dáng vẻ Tô Thiển Ngữ hào phóng gật đầu với Tiết di.
“Tiết phu nhân cùng vui.”
Mà Tống Tân Dương chỉ là hơi cười, không có mở miệng.
Rõ ràng hắn không quen biết với một nhà Tiết di.
Mấy người đi vào, hai người Tiết Bàn và Tiết Bảo Thoa vội vàng hành lễ chào hỏi với Tống Tân Dương và Tô Thiển Ngữ.
“Vãn bối Tiết Bàn / Tiết Bảo Thoa, bái kiến Tô hội trưởng, Tống bá bá.”
“Không cần đa lễ.”
Tô Thiển Ngữ lễ phép chào hỏi một câu, liền nháy mắt ra dấu với quản gia ở bên cạnh.
“Đây là một chút tâm ý chúng ta chuẩn bị cho tân lang và tân nương.”
Tiết Bàn lấy quà mừng Tiết gia tỉ mỉ chuẩn bị ra, chuẩn bị giao cho Tống Tân Dương.
Chẳng qua, Tống Tân Dương lại không nhận.
Một quản gia phía sau hắn kịp thời tiếp nhận quà mừng trong tay Tiết Bàn cũng giao cho người chịu trách nhiệm kiểm kê vào danh sách.
Tiết Bàn thấy Tống Tân Dương và Tô Thiển Ngữ không nhìn quà mừng, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối lễ vật lần này, thế nhưng đã tốn một phen nỗ lực của Tiết gia, mới có được vật quý báu cho chuyện vui này.
Hắn vốn cho rằng có thể làm Tô gia phải lau mắt mà nhìn lại Tiết gia, không ngờ đối phương lại chẳng thèm ngó ngàng tới.
“Tô hội...”
Tiết di vốn đang chuẩn bị nói phiếm vài câu với Tô Thiểm Ngữ, làm gần quan hệ giữa hai bên, chỉ có điều, nàng vừa mở miệng, một quản gia Tô phủ bên cạnh đã tiến lên đón đường.
“Tiết phu nhân, Tiết công tử, Tiết tiểu thư, mời mọi người đi bên này, sân khấu kịch trong sân phủ đã bắt đầu biểu diễn, mấy vị mời đến vườn xem.”
Mà hai người Tô Thiển Ngữ và Tống Tân Dương đã bắt đầu nghênh đón vị khách tiếp theo.
Tiết di thấy thế, đành phải từ bỏ ý định lối kéo làm quen với Tô Thiển Ngữ, đi theo quản gia Tô phủ vào cửa lớn.
Về phần Hương Lăng, Tiết quản gia và mấy người hầu theo tới, thì bị người chuyên môn tiếp đãi người hầu dẫn đến một nơi khác ăn cơm xem kịch.
Lại không thể đi cùng Tiết di tiến vào chính sảnh.
Người một nhà Tiết Bàn dưới sự dẫn đầu của quản gia Tô phủ đi đến cửa chính.
Tuy, không thể trò chuyện quá nhiều với hai vị gia chủ Tô Thiển Ngữ và Tống Tân Dương, cũng không thể được hai vị gia chủ tự mình đốn tiếp, khiến trong lòng ba người Tiết di rất là tiếc nuối.
Điều này nói rõ, địa vị của Tiết gia vẫn quá thấp!
Chẳng qua bọn họ đảo mắt nghĩ đến trong đám người vây xem bên cạnh, có rất nhiều người còn không có tư cách tới tham gia tiệc cưới của Tô phủ, mà chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ vây xem khung cảnh náo nhiệt này, khiến trong lòng ba người không khỏi dễ chịu hơn chút.
Chí ít, chúng ta vẫn hơn nhiều so với những người chỉ có thể xem náo nhiệt kia.
Hơn nữa, khách khứa xung quanh đều là đại nhân vật danh chấn một phương, đây chính là một cơ hội tốt mở rộng vòng quan hệ.
Tiết Bàn vừa đi, vừa tùy ý đánh giá chung quanh.
Đột nhiên, hắn chú ý tới một bóng người quen thuộc trong đám người.
“A, người kia không phải là Lý huynh sao? Sao Lý huynh cũng đến đây vậy?”
Lúc đầu Tiết di đang âm thầm giới thiệu một vài đại nhân vật trong số các khách mời với Tiết Bảo Thoa một lượt, các nàng nghe thấy tiếng hô ngạc nhiên của Tiết Bàn, không khỏi thuận nhìn theo ánh mắt Tiết Bàn.
Quả nhiên, các nàng nhìn thấy trước cổng chính Tô phủ, trong đám người lít nha lít nhít, trông thấy bóng dáng Lý Nguyên.
Tuy, khách khứa và người xem náo nhiệt quanh Lý Nguyên rất nhiều, chỉ có điều, Tiết Bảo Thoa vẫn nhìn một cái liền nhận ra Lý Nguyên.
Nàng không thể không thừa nhận, Lý Nguyên lớn lên thật sự rất đẹp trai, đứng ở trong đám người, chói mắt như hạc giữa bầy gà.
Trong số những khách khứa ở hiện trường không thiếu những thiên chi kiêu tử dáng dấp ngọc thụ lâm phong, nhưng so sánh với Lý Nguyên, bề ngoài vẫn kém hơn rất nhiều.
Đáng tiếc, Lý Nguyên chính là không có gia thế hay bối cảnh gì.
Trong lòng Tiết Bảo Thoa nảy sinh tiếc nuối.
Nàng suy đoán nói: “Có khả năng hắn cũng giống những người khác, là đến xem náo nhiệt.”
Tiết Bàn gật đầu nói: “Hẳn là vậy, Lý huynh thích xem hí nghe Bình thư, mấy ngày nay, Tô phủ gần như là mời tất cả danh linh, ca cơ, vũ nương, người kể chuyện…nổi tiếng Đại Đường đến phủ, cho đến trước khi khách khứa đến tham yến hội trước nửa tháng, biểu diễn 24 giờ không gián đoạn, Lý huynh biết tin tức này, chắc chắn sẽ ngứa ngáy trong lòng, đến đây xem náo nhiệt cũng chẳng có gì lạ.”
Tiết Bảo Thoa thản nhiên nói: “Đáng tiếc, hắn lại không có tư cách vào phủ tham gia tiệc cưới Tô gia, chỉ có thể đứng ngoài xem náo nhiệt cùng những người bình thường kia.”
Tiết di cảm thám nói: “Trước đó, lúc đầu ta còn muốn kén hắn về ở rể, nhưng sau khi nhìn thấy hôm nay Tô phủ phô trương, ta vẫn cảm thấy chỉ có hào môn sự phách như Tô phủ mới xứng với Bảo Thoa.”
Tiết Bảo Thoa nhỏ giọng nhắc nhở mẫu thân: “Mẫu thân, chuyện muốn kén hắn về ở rể, tuyệt đối không thể nhắc lại, để tránh làm cho người ta chế nhạo.”
Tiết di gật đầu: “Vi nương hiểu.”
Ngay tại lúc ba người đang nói chuyện, đột nhiên, vẻ mặt ba người sửng sốt.
Bọn họ trông thấy, phu thê Tô Thiển Ngữ và Tống Tân Dương thay đổi biểu cảm đúng mực trước đó thành một nụ cười chân thành, đầy nhiệt tình chào hỏi với người phía trước.
“Lý công tử, không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa, ngài có thể tự mình đến tham gia hôn lễ của tiểu nhi, thực sự là vẻ vang cho Tô phủ bọn ta.”
Tống Tân Dương vừa ôm quyền, nghênh đón đám người, vừa mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận