Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1963 - Ta mới là nhân vật chính, ta mới là nhân vật chính được không!

Lão Bạch, Tiểu Quách, chưởng quỹ nghe Kim Ngọc Lương nói vậy thì vẻ kích động trên khuôn mặt họ lập tức đông cứng lại.
Lúc này bọn họ mới nhớ ra hiện vẫn còn một mối nguy lớn chưa giải quyết.
Nhưng bọn họ cũng không hốt hoảng hay khiếp sợ giống như lúc trước.
Dẫu sao, có Tôn Ngộ Không ở đây, việc Kim Ngọc Lương muốn gây bất lợi cho Lý Nguyên, chắc cũng không dễ dàng như vậy đâu?
Khi này, Tôn Ngộ Không mới nhìn về phía Kim Ngọc Lương, đối phương ngắt đoạn hồi tưởng quá khứ của hắn với chưởng quỹ, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Vì vậy nên giọng điệu của hắn cũng không tốt: “Nữ hoàng bệ hạ phái ta tới trấn áp ngươi, vốn dĩ ta muốn để ngươi sống thêm mấy phút, nhưng không ngờ là ngươi lại vội vã tự tìm cái chết.”
Vẻ mặt của Kim Ngọc Lương có chút kinh ngạc: “Ngươi được nữ hoàng Đại Đường phái tới để đối phó với ta?”
Tôn Ngộ Không trả lời: “Tất nhiên rồi.”
Kim Ngọc Lương thật sự không ngờ rằng hắn lại có được sự chú ý của nữ hoàng Đại Đường.
Xem ra là bây giờ ta rất nổi tiếng!
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra tại sao Tôn Ngộ Không lại bỗng dưng tới nơi này.
Có được sự chú ý của Thánh Nhân khiến cho Kim Ngọc Lương không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng cũng may, Thánh Nhân cũng không đích thân ra tay, mà chỉ phái một vị Chuẩn Thánh tới.
Điều này làm Kim Ngọc Lương có cơ hội xoay chuyển bước đường cùng.
Bởi vì là Chuẩn Thánh nên hắn cũng chỉ có thể mang đến cho Kim Ngọc Lương chút kinh nghiệm.
Đợi hắn dung hợp tu vi và thần thông của Tôn Ngộ Không, rồi lại dung hợp với khả năng thôi toán của Lý Nguyên, đến lúc đó, hắn sẽ không còn e ngại sợ uy hiếp từ Thánh Nhân nữa.
Người đời đều nói, nữ hoàng Đại Đường, anh minh thần vũ, toán vô di sách, thực lực có thể áp đảo càn khôn, trí tuệ chiếu tội thiên hạ, từ cổ chí kim, đệ nhất đế vương.
Hôm nay xem ra nữ hoàng Đại Đường thật sự cũng chỉ có như vậy, hoàn toàn không giống như vị thần truyền thuyết.
Nếu nàng thật sự anh minh thần vũ như vậy, toán vô di sách, nàng sẽ đích thân tới đối phó với ta, chứ không phải là phái Tôn Ngộ Không tới tìm cái chết trước.
Một loạt ý niệm xoay chuyển trong đầu hắn, nhưng ngoài mặt thì Kim Ngọc Lương không để lộ ra bất kỳ biểu cảm nào.
Giờ hắn đã có chút không kịp đợi muốn giết chết Lý Nguyên và Tôn Ngộ Không để tu vi và trang bị của hai người họ rơi ra.
“Muốn giết chết ta, ngươi không có năng lực này đâu.”
Kim Ngọc Lương cười lạnh lùng nói.
Tôn Ngộ Không hờ hững đáp lại: “Có năng lực hay không thì cứ thử xem rồi biết.”
Soạt!
Vừa nói dứt lời, Tôn Ngộ Không và Kim Ngọc Lương đã di chuyển cùng lúc.
Bóng dáng hai người họ đồng thời xuất hiện trên hư không.
Chỉ thấy Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không lao tới với tốc độ vượt thời gian, hung hăng lao về phía Kim Ngọc Lương từ khắp bốn phương tám hướng.
Kim Ngọc Lương cũng nhanh chóng rút cây bảo đao của hắn ra.
Hóa Huyết đao cũng lấy tốc độ khó tin tưởng được mà hung hãn chém về phía Tôn Ngộ Không, hơn nữa còn bao trùm lấy Lý Nguyên và đám người ở khách điếm trong ánh đao.
“Keng!”
Rất nhanh, Hóa Huyết đao và Kim Cô Bổng va vào nhau.
Nguồn năng lượng phát ra trực tiếp làm không trung bị chấn động đến mức sụp đổ.
Vô số mảnh nhỏ pháp tắc tạo thành một dòng chảy pháp tắc cuồng bạo, quét sạch vũ trụ càn khôn, tàn phá Hỗn Độn Tinh Thần.
Tôn Ngộ Không thấy thanh bảo đao trên tay Kim Ngọc Lương chịu một kích từ Kim Cô Bổng mà không hề bị gãy lìa, trên mặt hắn không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Phải biết, trải qua nhiều năm như vậy, hắn đã sớm luyện hóa hết toàn bộ cấm chế của Kim Cô Bổng, từ đó hắn có thể sử dụng toàn bộ uy lực của Kim Cô Bổng.
Chỉ riêng sức nặng của Kim Cô Bổng cũng đã đạt 998.1 triệu - bằng sức nặng của thế giới Đại Thiên.
Hơn nữa Tôn Ngộ Không còn lấy tu vi của bản thân để thi triển Kim Cô Bổng, nên trọng lực lượng của Kim Cô Bổng khi tấn công đã trực tiếp vượt qua trọng lượng của chính Kim Cô Bổng gấp vô số lần.
Đến cả Thánh Nhân khi bị Kim Cô Bổng đánh trúng cũng phải đứt lìa gân cốt, thân xác bay màu.
Nhưng bảo đao của Kim Ngọc Lương lại có thể đỡ được một kích của Kim Cô Bổng mà không bị tổn hại gì, cấp bậc của nó ít nhất đã vượt qua cấp bậc của Tiên Thiên linh bảo cực phẩm.
Tôn Ngộ Không tỏ ra kinh ngạc, Kim Ngọc Lương cũng kinh ngạc không kém.
Phải biết, Hóa Huyết Thần đao trong tay hắn là hỗn độn chí bảo - phần thưởng của hệ thống, hắn tưởng rằng một đao này của hắn có thể khiến cho Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không bị gãy lìa làm hai...
Hắn có nghĩ thế nào cũng không ngờ, Tôn Ngộ Không và Kim Cô Bổng chẳng những không bị lìa làm hai, ngược lại, khi nãy cánh tay của hắn vì chịu một luồng năng lượng vô song kinh khủng nên mạch máu của hắn nổ tung, xương cốt vỡ vụn.
Nếu không nhờ Kim Ngọc Lương đã tu luyện đến cảnh giới Chuẩn Thánh Đại Viên Mãn, thương thế có bị nặng hơn thì vẫn có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nếu không thì chỉ với một cú này, Kim Ngọc Lương phải đi chầu diêm vương rồi.
Kim Ngọc Lương chẳng thể ngờ rằng lực lượng của Tôn Ngộ Không lại đạt tới mức độ kinh khủng như vậy.
Cái lực lượng này, cho dù là hồng hoang thì cũng có thể bị đánh bay chỉ trong một cú.
Nếu chỉ đơn thuần so về lực lượng, Kim Ngọc Lương thua Tôn Ngộ Không không phải một sao.
Xem ra, Tôn Ngộ Không có danh tiếng lớn như vậy đều không phải dựa vào may mắn.
Kim Ngọc Lương lập tức rút lại sự khinh thường trong lòng và tập trung dốc toàn lực đối phó với Tôn Ngộ Không.
Hai bên đấu đá tàn nhẫn ở trên hư không, ngươi tới ta đi, tốc độ tấn công của bọn họ, mỗi một kích đều vượt thời gian gấp mấy lần, khiến lão Bạch, Tiểu Quách đều không thể nhìn thấy rõ.
Nguồn năng lượng kinh khủng sinh ra khi hai người họ đấu pháp dù đã bị tiêu hao ở hư không, nhưng theo lý thuyết, chỉ cần vỏn vẹn dư âm của đấu pháp là có thể khiến cho Thất Hiệp Trấn và những khu vực cách hàng tỉ dặm xung quanh Thất Hiệp Trấn hóa thành hư vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận