Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1062 - Đế Tuấn ngơ ngác, Thái Nhất sụp đổ!

Đế Tuấn và Thái Nhất nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Ô Sào cũng không giống như bị rối loạn thần kinh, trong lòng không khỏi có chút dao động.
Lẽ nào hồng hoang thật sự tồn tại một người khiến Đạo Tổ phải gọi bằng tiền bối hay sao?
Người này từ đâu đến vậy?
Trên thế gian này sao lại có cường giả đáng sợ như thế?
Lục Áp nhìn thấy ánh mắt của phụ vương và thúc phụ lấp lóe không ngừng, hắn cũng biết hai người họ đã tin lời nói của bọn họ đôi chút rồi.
Vì thế Lục Áp tiếp tục cố gắng dùng nét mặt thành khẩn nói: “Ta và đại huynh đã nói với các ngươi từ lâu, bây giờ thời thế thay đổi, không phải là hồng hoang mà các ngươi biết nữa. Hằng Nga tiên tử là nô tỳ của Lý tiền bối, cho dù Tam Thanh nhìn thấy nàng cũng cung kính gọi một tiếng ‘tiên tử’. Các ngươi lại đắc tội với tiên tử còn muốn cướp pháp bảo của Hằng Nga tiên tử, ngươi nói xem ta và đại huynh không sốt ruột được hay sao?”
Ô Sào đạo nhân tiếp lời: “Khi nãy bọn ta vốn định cung kính nhận lỗi Hằng Nga tiên tử, xin lỗi nàng để Hằng Nga tiên tử không tính toán tội mạo phạm của các ngươi, không ngờ lại bị các ngươi làm hỏng rồi. Haiz, chỉ e chuyện này không dễ giải quyết hậu quả.”
Nghĩ đến hành vi của Đế Tuấn và Thái Nhất, Ô Sào và Lục Áp không khỏi cảm thấy đau đầu.
Thật sự hãm hại nhi tử mà!
Đế Tuấn và Thái Nhất thấy bộ dạng chán nản của nhi tử, trong lòng vốn tức giận nhi tử bất kính cũng đành bình tĩnh đi mấy phần.
Đế Tuấn vỗ vai Lục Áp, lên tiếng an ủi: “Không cần lo lắng, binh đến tướng ngăn, nước dâng đất cản, không có gì phải than thở.”
Thái Nhất gật đầu: “Đúng vậy, khi Vu Yêu lượng kiếp bọn ta không biết đã gặp bao nhiêu khó khăn cũng đã vượt qua được.”
Lục Áp và Ô Sào nghe lời an ủi không khỏi nhìn nhau một cái, hai người đều nhìn thấy được nỗi chua xót trong ánh mắt của đối phương.
Bọn họ biết Đế Tuấn và Thái Nhất vốn không hiểu sự đáng sợ của Lý tiền bối.
Vu Yêu lượng kiếp trong mắt Lý tiền bối còn không bằng một cái rắm.
Nhưng mà tuy rằng vô cùng đau đầu nhưng hai người Lục Áp và Ô Sào vẫn buộc phải xốc dậy tinh thần, nghĩ cách giải quyết hậu quả.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ nghĩ được một cách chính là đưa Đế Tuấn và Thái Nhất đến trước mặt của Lý tiền bối, để Lý tiền bối đích thân xử lý.
Trốn, chắc chắn trốn không thoát.
Ô Sào nói cho Đế Tuấn và Thái Nhất về biện pháp của mình.
Vốn dĩ Ô Sào và Lục Áp cho rằng dựa vào tính cách kiêu ngạo của Đế Tuấn và Thái Nhất, chỉ e sẽ không chủ động bằng lòng nhận sai xin lỗi Lý tiền bối.
Nhưng mà lần này phản ứng của Đế Tuấn và Thái Nhất lại hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của hai người.
Lần này Đế Tuấn và Thái Nhất không hề phản đối, ngược lại còn rất sảng khoái đồng ý.
Chủ yếu bọn họ muốn đi xem thử vị Lý tiền bối kia có thật sự lợi hại như Lục Áp và Ô Sào đã nói hay không.
Khiến Thánh Nhân và Đạo Tổ gọi bằng tiền bối, khoác loác quá vô lý.
Đừng nói phải đi, nếu không cho Đế Tuấn và Thái Nhất đi, bọn họ còn phải vội với ai?

Đến lúc gặp Lý Nguyên, nếu thực lực của đối phương thật sự thâm sâu khó lường, lực áp từ cổ, nhận lỗi xin lỗi đương nhiên không có gì để nói.
Nhưng nếu không phải vậy thì thật ngại quá, bảo bối là của ta, Thái Dương Tinh vẫn là của ta.
Ô Sào thấy Đế Tuấn và Thái Nhất không phản đối liền yên tâm.
Hắn đang định dẫn phụ thân và thúc phụ đến Trường An, nhưng lúc rời đi bỗng nhìn thấy cây nguyệt quế ở Quảng Hàn cung bị đã bị phá hỏng nên lập tức dùng thần thông quay ngược thời gian cứu cây nguyệt quế sống lại.
Sau khi cứu sống cây nguyệt quế, sắc mặt của Ô Sào thiền sư không khỏi trắng bệch đi ba phần, bộ dạng bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng.
Cây nguyệt quế là Tiên thiên linh căn muốn cứu sống nó không phải là chuyện dễ dàng như thế.
Cho dù là Ô Sào thiền sư cũng phải tốn một ít tinh huyết mới được.
Nhưng mà đây là linh thụ của Lý tiền bối, cho dù thế nào cũng phải cứu nó sống lại.
Sau khi cứu sống cây nguyệt quế, Ô Sào và Lục Áp lập tức dẫn theo phụ thân của mình bay đến Trường An.
Trên đường đi, Lục Áp nghiêm túc nhắc nhở phụ thân và thúc phụ: “Lát nữa khi gặp Lý tiền bối, các ngươi nhất định phải tỏ ra cung kính, tuyệt đối đừng bày ra bộ dạng Thiên Đế và Yêu Hoàng thối tha của các ngươi. Cái thân phận này của các ngươi căn bản không đáng để Lý tiền bối chú ý.”
Ô Sào nghe vậy cũng nhắc nhở: “Không những phải cung kính với Lý tiền bối, bất cứ ai bên cạnh Lý tiền bối cũng phải đối đãi theo lễ nghĩa, cho dù đối phương là người hầu kẻ hạ cũng không được thất lễ.”
Đế Tuấn và Thái Nhất nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Ô Sào và Lục Áp không khỏi trợn mắt.
Cảm thấy nhi tử của mình quá cẩn thận.
Không di truyền một chút khí phách nào của bọn họ.
Cung kính đối với người được gọi là ‘Lý tiền bối’ cũng được đi, người hầu của Lý tiền bối cũng không được thất lễ, thật sự quá hèn!
Lục Áp không để ý đến cặp mắt khinh thường của Đế Tuấn và Thái Nhất, hắn nghe Ô Sào nhắc nhở rồi vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, suýt nữa ta quên nhắc nhở các ngươi. Các ngươi nên biết ông lão trông cửa cho Lý tiền bối có thể xưng hộ đạo hữu với Đạo Tổ.”
Bịch!
Bỗng Đế Tuấn và Thái Nhất loạng choạng một cái ngã nhào xuống đất.
Đế Tuấn vội vàng từ trong đám mây đứng dậy.
Chỉ thấy bộ dạng của hắn như bị sét đánh, ngoài nóng trong mềm hét lên với Ô Sào như phát điên: “Ngươi không khoác lác thì sẽ chết sao? Còn nói ông lão trông cửa xưng hô đạo hữu với Đạo Tổ, ngươi xem Đạo Tổ là gì hả? Để ngươi sỉ nhục như vậy sao?”
Thái Nhất vội phụ họa theo: “Đúng vậy, Đạo Tổ có thân phận gì, có thể kết giao ngang hàng với một ông lão trông cửa hay sao? Hơn nữa người có thể kết giao ngang hàng với Đạo Tổ sao có thể trông cửa cho người khác? Các ngươi càng nói càng vô lý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận