Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 669 - Muội muội và Lý tiền bối thậm chí có cả hài tử rồi!

Trời ạ, nàng ta gọi tam muội là mẫu thân.
Nói như vậy, nàng là nữ nhi của tam muội và Lý tiền bối! Chuyện này...
Mẫu thân đó. Tin tức này cũng quá kích thích hắn rồi! Muội muội và Lý tiền bối ngay cả hài tử cũng có luôn rồi.
Hơn nữa đứa nhỏ đã lớn rồi.
Chuyện lớn như vậy, sao nàng không nói cho ca ca là ta đây một tiếng? Làm ta chưa chuẩn bị tâm lý gì hết!
Cũng hại ta chưa chuẩn bị lễ vật cho cháu ngoại!
Dương Tiễn nhìn Tiểu Tê Tử, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn và kích động.
Dẫu sao đây cũng là hài tử của tiểu muội và Lý tiền bối.
Sau này ta chính là anh vợ của Lý tiền bối rồi! Thế này là phất lên rồi!
Ha ha! Không kìm lòng được, khoé miệng Dương Tiễn cười tới mức muốn méo đi.
Lý Nguyên thấy Tiểu Tê Tử trở về, nhất thời nở nụ cười ôn nhu.
Hắn lập tức buông cuốn truyện trong tay xuống, đi tới trước mặt Tiểu Tê Tử, bế Tiểu Tê Tử lên.
“Không phải ngươi đi về rồi ở vài ngày sao? Sao hôm nay đã trở lại đây rồi?”
Lý Nguyên nhéo mũi Tiểu Tê Tử, hỏi Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử đáp:
“Không nên chơi trong cung một chút nào. Chủ yếu là ta nhớ phụ thân, buổi tối ta còn muốn nghe phụ thân kể chuyện xưa nữa, thế nên liền trở về.”
Tiểu Tê Tử nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên đánh giá Dương Tiễn một chút.
Nàng không rõ tại sao sau khi nàng đi vào, người này lại đột nhiên gục trên mặt đất, hơn nữa vẻ mặt còn ngây ngốc?
“Phụ thân, ai vậy? Dáng vẻ cứ thấy là lạ?”
Tiểu Tê Tử tò mò hỏi.
Lý Nguyên thấy cũng thấy hành động kỳ quái của Dương Tiễn.
Chẳng phải bình thường Dương Tiễn ngay thẳng chững chạc lắm sao, sao đột nhiên lại động kinh rồi? Dáng vẻ y như phát chứng động kinh vậy?
Dương Tiễn thấy Tiểu Tê Tử nhìn về phía hắn, vội vàng bò dậy từ trên mặt đất. Hắn điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, vẻ mặt trở nên dịu dàng nhìn Tiểu Tê Tử cười, nói: “Hài tử, ta là nhị ca của mẫu thân ngươi, cũng chính là cữu cữu của ngươi.”
Hắn móc trong ngực một lúc, cuối cùng cũng móc ra một cái cung màu bạc đưa cho Tiểu Tê Tử.
“Đây là lễ ra mắt tặng ngươi, mau gọi cữu cữu.”
“Có thật không mẫu thân?”
Tiểu Tê Tử nhìn Dương Thiền, hỏi.
Dương Thiền không rõ nhị ca kích động như thế để làm gì?
Ngược lại còn đưa cây cung pháp bảo của mình cho Tiểu Tê Tử.
Sau này không bắn tổ chim sao?
Mặc dù nàng rất nghi ngờ những vẫn gật đầu với Tiểu Tê Tử, nói: “Hắn đúng là ca ca của ta, ngươi có thể gọi hắn là cữu cữu.”
Có được sự xác nhận của mẫu thân, Tiểu Tê Tử không do dự nữa, ngọt ngào gọi một tiếng với Dương Tiễn: “Cữu cữu.”
Sau đó cầm lấy cung trong tay.
“Thật ngoan.”
Thấy Tiểu Tê Tử gọi mình là cữu cữu, Dương Tiễn cười đến mức xéo quai hàm.
Không ngờ mình cũng là cữu cữu rồi.
Điểm mấu chốt là sau này mình có thể trực tiếp gọi tên Lý Nguyên, không cần phải gọi hắn là Lý tiền bối nữa.
Ai bảo ta là anh vợ của hắn chứ! Thật là lợi hại!
“Các ngươi sinh lúc nào? Sao không báo cho ta một tiếng?”
Dương Tiễn đè nén kích động trong lòng, hơi trách Lý Nguyên và Dương Thiền.
Hơn nữa ngay cả hài tử cũng đã có rồi, sao lại gọi Lý Nguyên là Lão bản? Chẳng lẽ là vì để cho cuộc sống có nghi thức cảm?
Thật biết chơi!
Dương Thiền còn chưa kịp phản ứng lại, nàng thấy khó hiểu, hỏi: “Sinh cái gì? Ta nhận con gái nuôi cũng phải nói cho ngươi sao?”
“Con, con gái nuôi?”
Dương Tiễn mở to hai mắt nhìn: “Không phải con ruột sao?”
Vẻ mặt Dương Thiền thoáng cái đỏ bừng.
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao ca ca lại kích động như thế rồi. Có lẽ, hắn cho rằng Tiểu Tê Tử là nữ nhi của ta và Lý Nguyên.
Hiểu lầm này thật lớn.
Nàng vội vàng giải thích: “Đương, đương nhiên là không phải rồi. Đây là con gái nuôi của ta và Lý Nguyên.”
Lý Nguyên vội vàng gật đầu theo.
Chuyện liên quan đến sự trong sạch của mình, không thể để hiểu lầm...
“À!”
Giọng của Dương Tiễn lộ vẻ mất mát không nói nên lời.
Không ngờ lại chỉ là con gái nuôi.
Nói vậy ta không phải là anh vợ của Lý Nguyên, sau này lại phải tiếp tục gọi Lý Nguyên là Lý tiền bối rồi sao?
Haiz, nếu như đó là nữ nhi ruột của muội muội và Lý Nguyên thì thật tốt! Muội muội, ngươi nên cố gắng lên!
Thấy dáng vẻ mất mát của ca ca, da mặt Dương Thiền cũng run run.
Ca ca này cũng tưởng tượng quá mức rồi.
Đột nhiên Dương Tiễn nhớ tới cái gì.
Cung của ta!
Hắn vội vàng nhìn Tiểu Tê Tử, chỉ thấy Tiểu Tê Tử đang cầm cung, tò mò nghịch nó không nghỉ.
Hu hu hu, ta có thể lấy lại không?
“Sao đột nhiên ngươi lại nhận con gái nuôi?”
Dương Tiễn hỏi muội muội.
Dương Thiền: “Bởi vì Tiểu Tê Tử rất đáng yêu đó.”
“Ngươi ăn cơm chiều chưa?”
Lý Nguyên ôm Tiểu Tê Tử, hỏi Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử lắc đầu nói: “Đồ ăn trong cung căn bản không ngon bằng phụ thân làm, ta chỉ thích ăn đồ ăn phụ thân làm thôi.”
Lý Nguyên dịu dàng xoa đầu Tiểu Tê Tử: “Đói bụng lắm sao, vậy ta đi nấu cơm cho ngươi.”
“Cảm ơn phụ thân.”
Tiểu Tê Tử ngọt ngào thơm Lý Nguyên một cái.
Lý Nguyên lau nước miếng trên mặt, không nhẫn tâm trách hành động mất vệ sinh của Tiểu Tê Tử.
“Ta cũng chưa ăn cơm.”
Nghe thấy ăn, Dương Thiền vội vàng giơ tay, nói.
Đối với Dương Thiền, giọng nói của Lý Nguyên không còn dịu dàng như lúc nãy nữa: “Nếu chưa ăn còn không mau đi rửa rau, thái thức ăn.”
“Ta đi ngay.”
Dương Thiền vui vẻ nói.
Tiểu Tê Tử giơ tay nói: “Ta cũng muốn giúp mẫu thân và phụ thân rửa rau.”
“Được.”
Lý Nguyên sờ mũi Tiểu Tê Tử.
“Ca, một mình ngươi chơi đi, chúng ta phải đi nấu cơm.”
Dương Thiền nói với Dương Tiễn một tiếng, sau đó đi theo Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử tới hậu viện.
Dương Tiễn nhìn một màn này, cảm thấy cảnh này thật giống như người một nhà.
Thật ra thì muội muội có thể cùng có một con gái nuôi với Lý tiền bối cũng không tệ.
Chỉ cần thêm chút sức nữa thì là ruột thịt rồi!
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Dương Tiễn tốt hơn hẳn.
“Có gian khách điếm?”
Ngụy Trưng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, thì thào tự đọc một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận