Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 764 - Gian thương đáng chết

Bạch Hoa Xà Tinh gật đầu nói: “Làm sao mà ta có thể không biết được? Ta cũng đã theo dõi hắn cũng như người hâm mộ hắn trong hai tháng. Có người nói Kim Cô bổng trong tay hắn có trọng lượng bằng một thế giới Đại Thiên, cũng có người nói trọng lượng bằng ba thế giới Đại Thiên, không biết sức chiến đấu của Tôn Ngộ Không cụ thể là bao nhiêu?”
Hắc Hùng Tinh chen lời nói: “Tôn Ngộ Không à, ta cũng biết hắn, nếu nói năng lực của rất mạnh mẽ, ta thấy cũng chưa chắc. Nếu hắn thật sự mạnh mẽ thì sao Thiên Đình lại chỉ phong hắn làm Bật Mã Ôn?”
Thấy Hắc Hùng Tinh nhắc tới chuyện xấu của mình, trong lòng Tôn Ngộ Không nhất thời cảm thấy rất khó chịu với người này.
Bạch Hoa Xà Tinh vì Tôn Ngộ Không mà tranh luận: “Thiên Đình phong Tôn Đại Thánh làm Bật Mã Ôn chỉ vì Thiên Đình khinh thường những yêu tinh ngoại tộc đắc đạo như chúng ta, thế nên cố ý coi rẻ. Nếu Tôn Đại Thánh không lợi hại thì sao năm đó hắn lại có thể đánh vào Lăng Tiêu Bảo Điện?”
Tôn Ngộ Không lập tức cảm thấy con Bạch Hoa Xà Tinh này rất có tuệ căn.
Hắc Hùng Tinh vẫn không phục nói: “Có lợi hại thật hay không thì còn phải đánh nhau một lần mới biết được.”
Tôn Ngộ Không không để ý tới Hắc Hùng Tinh cứng miệng, hắn hỏi Bạch Hoa Xà Tinh: “Vừa nãy ta có nghe được ngươi nói cái gì mà điện thoại di động, không biết có thể cho lão hủ nhìn một lần hay không?”
Bạch Hoa Xà Tinh sảng khoái đưa điện thoại di động cho Tôn Ngộ Không: “Cái này thì có gì không thể? Ngươi nhìn đi! Cực kì thú vị đó.”
Dưới sự hướng dẫn của Bạch Hoa Xà Tinh, Tôn Ngộ Không chơi điện thoại di động một lúc, càng nhìn càng kinh ngạc.
Đặc biệt là nhóm thảo luận Tây Du đó, các loại tin nhắn dày đặc, hắn nhìn mà hoa cả mắt.
Trong khi Tôn Ngộ Không đang nhìn lướt qua đám tin nhắn, đột nhiên hắn thấy một dòng đạn mạc bay qua trong video.
““Thông Tý Thần Viên Băng Thiên” khen thưởng cho Tôn Ngộ Không mười hai lượng bạc.”
“Cái này có ý nghĩa gì?” Hắn hỏi Bạch Hoa Xà Tinh.
Bạch Hoa Xà giải thích: “Đây là có người khen thưởng tặng quà cho Tôn Ngộ Không, nhưng mà chỉ có mười hai lượng bạc, cũng hơi ít quá rồi.”
Tôn Ngộ Không lại hỏi: “Thế thì Tôn Ngộ Không kia có thể lấy đồ vật được khen thưởng cho hay không?”
Bạch Hoa Xà Tinh: “Chắc là sẽ có! Ông bố Đại Ma Vương cũng không thiếu mấy thứ này, không đến mức tham ô khen thưởng của mọi người.”
Trong lòng Tôn Ngộ Không nhổ một bãi nước bọt nói: Nhưng ta đâu có nhận được gì? Gian thương đáng chết, vậy mà lại dám lấy tên tuổi của ta đi lừa gạt quà tặng, chờ ta tìm được ngươi, nhất định phải để cho ngươi ăn mấy nhát Kim Cô bổng!
Sau khi say sưa nghiên cứu một hồi, Tôn Ngộ Không liền trả lại điện thoại di động cho Bạch Hoa Xà Tinh, hắn hỏi Bạch Hoa Xà Tinh: “Ngươi cảm thấy cà sa ở Quan âm Thiền Viện có thể là do ai trộm mất?”
Bạch Hoa Xà Tinh suy nghĩ một lát, hắn hỏi Hắc Hùng Tinh: “Đạo huynh, không phải lúc trước ngươi có nói lấy được một món bảo bối sao? Không phải ngươi lấy được cà sa chứ?”
“Cái này…” Hắc Hùng Tinh xấu hổ cười cười.
“Đúng thật là ngươi lấy!” Bạch Hoa Xà Tinh nhìn vẻ mặt Hắc Hùng Tinh một cái liền hiểu.
Hắc Hùng Tinh giải thích: “Lúc đó ta nhìn thấy Thiền Viện bị cháy liền chuẩn bị đi cứu hoả, kết quả lại thấy bên cạnh Kim Trì trưởng lão có đặt một chiếc cà sa, là Tiên thiên linh bảo, cho nên…”
Hắn nhìn về phía Kim Trì trưởng lão: “Với cả cái Tiên thiên linh bảo này cũng không phải là của ngươi, ta cầm đi cũng đâu có gây tổn thất gì cho ngươi.”
Tôn Ngộ Không ha ha cười nhạt, thì ra cà sa đúng thật là do tên đen này trộm, đúng lúc có lý do để trừng trị hắn một trận.
Bạch Hoa Xà Tinh khuyên nhủ Hắc Hùng Tinh: “Đạo huynh, ta cảm thấy ngươi nên trả lại cà sa cho Đường Tăng mới là thỏa đáng, nếu không... Chọc tới Tôn Đại Thánh thì sợ là sẽ chịu không nổi.”
Hắc Hùng Tinh nói: “Việc này ta làm rất bí mật, chỉ cần các ngươi không nói, làm sao Tôn Ngộ Không biết được là do ta trộm cà sa? Hơn nữa coi như hắn biết, ta cũng không sợ hắn, ai mạnh ai yếu còn chưa biết được đâu.”
“Hừ.”
Tôn Ngộ Không đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Ba người Hắc Hùng Tinh, Bạch Hoa Xà Tinh, Thương Lang Tinh lập tức kinh sợ, cái âm thanh này dường như không phải giọng của Kim Trì trưởng lão.
Tôn Ngộ Không cười lạnh nhìn Hắc Hùng Tinh, nói: “Đồ ngốc, ngươi nhìn xem ta là ai?”
Trong lúc nói chuyện, hắn lập tức biến trở về gương mặt vốn có.
“Trời ạ, ngươi, ngươi là Tôn Đại Thánh!” Vẻ mặt của Bạch Hoa Xà Tinh lộ vẻ hưng phấn.
Hắc Hùng Tinh lại giật mình nhảy dựng lên.
Thương Lang Tinh cũng kinh ngạc há hốc miệng.
Bọn họ vạn vạn không ngờ tới Kim Trì trưởng lão vậy mà lại do người khác hóa thành.
“Ngươi, ngươi sao lại tìm được tới đây?” Hắc Hùng Tinh vừa bất ngờ vừa kinh ngạc hỏi.
Tôn Ngộ Không lạnh lùng nói: “Hãy bớt nhiều lời đi, trả cà sa lại cho ta thì mọi chuyện liền dễ nói, nếu không thì... Không thể không đánh ngươi da tróc thịt bong, gãy xương đứt gân.”
Hắc Hùng Tinh đảo mắt, nói: “Muốn cà sa cũng được, chỉ cần ngươi có thể đánh thắng được ta, ta tất nhiên sẽ dùng hai tay dâng lên.”
Tôn Ngộ Không cười nhạt: “Được, vậy ăn một gậy của Lão Tôn đây!”
Nói xong hắn liền cầm Kim Cô bổng trong tay đập về phía Hắc Hùng Tinh.
Hắc Hùng Tinh mau nhanh chóng lấy ra một cây Hắc Anh Thương ngăn cản Kim Cô bổng.
Nhưng Hắc Anh Thương mới vừa đụng vào Kim Cô bổng, Hắc Hùng Tinh lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh tuyệt thế vô song truyền đến từ trên Kim Cô bổng, trực tiếp đánh cho gan bàn tay hắn tả tơi, bắp tay nứt ra vô số vết máu, Hắc Anh Thương cũng không cầm nổi nữa, bị đập bay ra ngoài.
Làm thế nào mà sức mạnh lại lớn như vậy?
“Rầm”
Không đợi Hắc Hùng Tinh phản ứng kịp từ trong sự kinh hãi, Kim Cô bổng lại lấy tốc độ nhanh như tia chớp tiếp tục đập về phía đầu của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận