Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 474 - Hình tượng Hậu Thổ nương nương tiêu tan rồi!! (2)

Rốt cuộc đây có phải là Hậu Thổ nương nương hay không đây? Hậu Thổ nương nương sao có thể đi trộm đồ chứ? Hơn nữa trộm ở trong phòng bếp? Trong phòng bếp thì có cái gì để mà trộm? Dù sao cũng không thể đi trộm cơm thừa canh cặn chứ? n Kiều Nga nghĩ mãi mà không ra.
Vẻ mặt Hậu Thổ thay đổi, nàng nói với n Kiều Nga: “Được rồi, ta thu nhận ngươi làm đồ đệ.”
“Đa tạ sư phụ.” n Kiều Nga tạm gác lại sự ngờ vực trong lòng, vội vàng khấu đầu tạ lễ, nói.
Hậu Thổ gật đầu: “Ngươi đứng lên đi.”
Nói xong, nàng không để ý tới n Kiều Nga nữa, ngựa quen đường cũ đi tới bên cạnh tủ bát.
Mở tủ bát ra, bên trong lộ ra một bàn bày đầy chén đĩa đựng điểm tâm, khoai tây chiên, rau luộc.
Nhìn đồ ăn ngon bên trong, hai mắt Hậu Thổ sáng lên.
“A, hôm nay Lý Nguyên để lại rất nhiều, cuối cùng có thể ăn thoải mái rồi.”
Nói xong, nàng nhanh chóng gặm một cái đùi gà.
“A, quá ngon!”
n Kiều Nga thấy thế thì da mặt không khỏi co quắp, có cảm giác thế giới quan bị sụp đổ.
Không ngờ Hậu Thổ nương nương thật sự tới trộm đồ ăn thừa.
Thế này cũng quá tan vỡ, quá đảo điên rồi! Ngươi là Thánh Nhân vạn người kính ngưỡng, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Ta bái Hậu Thổ nương nương làm sư phụ, thật sự là lựa chọn chính xác sao?
Thời điểm n Kiều Nga đang tan vỡ, Hậu Thổ hỏi nàng: “Ngươi cũng tới ăn một ít đi.”
Ta mới không thèm đi ăn trộm cơm thừa canh cặn, dù chết đói cũng không ăn, quá mất mặt! n Kiều Nga vừa chê bai vừa lắc đầu nói: “Sư phụ ăn một mình đi, ta không đói.”
Thật ra thì hai ngày nay nàng vẫn luôn vạch kế hoạch làm thế nào để ám sát Di Lặc, còn chưa ăn chút gì, thật sự hơi đói bụng rồi.
Hậu Thổ cầm một cái đùi gà, cố tình nhét vào trong tay n Kiều Nga: “Nhanh ăn đi, ta nghe thấy bụng ngươi kêt rột rột rồi kìa.”
n Kiều Nga nhìn đùi gà trong tay, khóc không ra nước mắt. Ta thật sự không muốn ăn mà.
Tuy nhiên lời nói của sư phụ, nàng không thể không nghe.
Nàng đành bất đắc dĩ rưng rưng cắn một miếng đùi gà. Không phải là ta muốn ăn... Ồ! Vẻ mặt n Kiều Nga chấn động, nước mắt trong nháy mắt được thu hồi.
Nàng ngạc nhiên kêu lên: “Cái đùi gà này sao lại ngon đến thế.”
Mùi vị này, quả thực quá ngon.
Cứ như mỗi sợi thịt gà đều ngập tràn mùi thơm đặc biệt, khiến cho vị giác vô cùng hưởng thụ.
Chẳng những thơm, thịt gà ăn rất mềm mà không nát, non mà không xốp, ngon hơn gấp trăm lần bất kỳ món ăn gì nàng đã từng được ăn trước kia.
Nàng chưa bao giờ biết, trên đời này còn có đùi gà thơm ngon như thế này.
“Có phải là loại gà khác không?”
Hậu Thổ ở bên cạnh vừa ăn vừa trả lời: “Là gà bình thường thôi, chẳng qua được Lý Nguyên nấu cho nên mới trở nên mới hương thơm bốn phía, mỹ vị tuyệt luân như thế.”
Cái này là Lý Nguyên làm? n Kiều Nga cảm thấy bất ngờ.
Lý Nguyên nhìn ôn tồn lễ độ, phong lưu phóng khoáng, công tử văn nhã. Nàng không ngờ Lý Nguyên lại biết nấu ăn ngon như vậy.
Mấu chốt là còn làm ngon đến như thế.
n Kiều Nga hận không thể nhai cả xương luôn.
“Rắc rắc rắc.”
n Kiều Nga đột nhiên nghe thấy tiếng xương vỡ vụn.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sư phụ thật sự đang nhai cả xương! n Kiều Nga: “...”
Tuy nhiên nhai xương thật sự rất ngon.
n Kiều Nga vừa nhai xương vừa mải mê suy nghĩ.
Rất nhanh n Kiều Nga đã ăn xong một cái đùi gà.
Nàng tha thiết mong chờ nhìn sư phụ, căn bản là ăn chưa đủ! Còn lời nói đói chết cũng không ăn, quá mất mặt, nàng đã sớm quẳng nó ra sau rồi.
Hậu Thổ nhìn đồ đệ đáng thương, nói: “Tự ngươi lấy ăn đi.”
n Kiều Nga nghe thế, vui mừng không tả được, vội vàng cầm một cái móng heo lên gặm.
Sau đó, hai thầy trò lấy hết tất cả đồ ăn trong tủ ra...
Dù là món thường hay là linh thực, tất cả đều bị quét sạch bách.
n Kiều Nga phát hiện, mỗi một món ở nơi này đều mỹ vị, dư vị làm người ta nhớ mãi không quên.
Nàng cảm thấy trước kia mình sống coi như quá uổng phí, không hề biết rằng trên thế giới này có nhiều thức ăn ngon như vậy.
Đột nhiên nàng hiểu ra tại sao sư phụ thân là một Thánh Nhân lại muốn đi trộm đồ ăn thừa của người ta.
Đây thật sự là ăn quá ngon.
Sau khi ăn xong, Hậu Thổ dẫn n Kiều Nga còn chưa thỏa mãn đi tới Địa phủ, chuẩn bị truyền thụ mấy bộ công pháp cho đệ tử được hời này.
Đến tận Địa phủ, n Kiều Nga mới hoàn toàn tin sư phụ của mình chính là Hậu Thổ nương nương.
Phát rồi! Sau khi Bỉ Kiền chết một tháng, cuối cùng thái sư Văn Trọng cũng đánh bại bảy mươi hai tuyến chư hầu, chiến thắng trở về từ Bắc Hải.
Văn Trọng phát hiện trong khoảng thời gian mình rời đi này, triều đình đã xảy ra vô số chuyện lớn, vô số trung thần lương tướng nếu không bị cách chức thì cũng chết thảm, ngay cả Tỷ Can và Thương Dung cũng mất mạng. Trong lòng hắn vừa tức vừa giận, gấp đến mức mắt thần giữa trán của hắn cũng mở ra.
Ngay trong ngày trở về, Văn Trọng đã dâng mười bản điều trần tới Trụ vương, nỗ lực để Trụ vương hủy bỏ cực hình, dỡ bỏ Lộc Đài, không sa và tửu sắc nữa, cách chức yêu tăng Di Lặc mê hoặc Quân Vương... Văn Trọng là nguyên lão tam triều, cầm trong tay Kim Tiên, có thể trên đánh hôn quân, dưới đánh tham thần, Trụ vương cũng phải e ngại.
Ngoại trừ hai việc là dỡ bỏ Lộc Đài, cách chức Di Lặc không được đáp ứng, tám điều còn lại đều được đồng ý.
Sau khi Văn Trọng trở về, hắn ban bố một loạt chính sách cải thiện dân sinh. Cục diện triều đình vốn hỗn loạn lập tức ổn định lại, ngay cả vận nước Thành Thang cũng khôi phục một chút.
Chỉ có điều đây là hồi quang phản chiếu của người rơi lâm tình thế nguy kịch hết thuốc chữa mà thôi.
Sau khi Văn Trọng ổn định thế cục liền mời Lý Nguyên, Hoàng Phi Hổ, Đặng Cửu Công tới Khoái Hoạt Lâm uống rượu.
Trong ghế lô.
Văn Trọng một hơi uống hết ba chén Tử Trúc Dịch liền mới thỏa mãn kêu lên: “Sảng khoái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận