Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 822 - Như Lai giải thích cái gì gọi là nhận thua nhanh chóng

Hắn không nghĩ tới khuê nữ nhà mình lại ở nơi đây.
Xem ra tai nạn xấu hổ mới vừa rồi, cũng bị khuê nữ nhìn thấy toàn bộ.
Một thị vệ nhặt thứ mà đầu của Tiểu Tê Tử đập vào, là một cài tóc con bướm màu lam.
Khó trách không đau.
“Tiểu Tê Tử, có muốn xuống hay không?”
Lý Nhị hô hào với Tiểu Tê Tử. Tiểu Tê Tử lắc đầu, tiếp tục nhìn lôi đài.
Ðát Kỷ không nghĩ ra, sao một cái liếc mắt mà thuật nữ giả nam trang của mình đã bị mọi người nhìn ra?
Chẳng lẽ là những người này cũng tu luyện Hỏa Nhãn Kim Tình? Nàng lại không biết rõ bản thân một chút…
Ðát Kỷ không để ý đến kháng nghị của đám người, mà là cố ý thô tiếng nói, khom lưng nói với Tử Hà: “Tiểu nương tử, tiểu sinh cũng muốn thử xem có thể rút bảo kiếm ra không.”
Da mặt Tử Hà run lên, thân phận bị mọi người khám phá, vẫn còn có mặt mũi giả bộ nam nhân ở chỗ này, nàng không biết nên nói cái gì cho phải.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Tử Hà vẫn đưa bảo kiếm cho Ðát Kỷ. Ông trời không nói nhất định phải là nam tử rút?
Hơn nữa, Tử Hà không cảm thấy đối phương có thể rút được Tử Thanh bảo kiếm.
Hơn nữa nữ tử đẹp trai đến quá mức, khiến nàng thấy vô cùng thuận mắt, cho nên chuẩn bị thỏa mãn một chút tâm tính tò mò của đối phương.
Ðát Kỷ thấy Tử Hà đưa Tử Thanh bảo kiếm cho nàng, trong lòng không khỏi vui mừng quá đỗi.
Hắc hắc, xem ra, tiểu nương tử này không phát hiện ta ngụy trang, chứng tỏ nàng ngụy trang không phải đặc biệt hỏng bét!
Trong lòng nàng đắc ý, chẳng qua trên mặt lại không chần chờ, lập tức tiếp xúc bắt đầu rút kiếm. Chỉ thấy trong lòng bàn tay Ðát Kỷ, pháp tắc bay múa, đạo văn giăng đầy, thắt cổ qua lại đạo văn trên Tử Thanh bảo kiếm, lập tức bắn ra vô số Thanh Quang hoa mỹ, nhìn hoa lệ chói mắt, lưu quang tràn ngập màu sắc.
Tử Hà thấy thế, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Vẫn là lần đầu tiên có người rút kiếm, tạo nên dị tượng như thế.
Người xem dưới đài lao nhao trợn mắt há hốc mồm nhìn Ðát Kỷ và bảo kiếm trong tay nàng, không nghĩ ra, người giả nam nhân có thể tạo thành dị tượng như thế?
Cùng lúc đó.
Linh sơn.
Đại Hùng bảo điện.
Như Lai cảm nhận được cấm chế mình bố trí ở trên Tử Thanh bảo kiếm bị phá hư nghiêm trọng, chân mày không khỏi nhăn một chút.
“Tìm chết, lại dám phá hỏng cấm chế của ta!”
Trong lòng hắn vừa động, thần thức lập tức xuyên qua dòng sông thời không, trực tiếp thu hết vào mi mắt tình hình xung quanh Tử Thanh bảo kiếm.
Hắn vốn dĩ chuẩn bị dạy dỗ cuồng đồ dám phá hư cấm chế của hắn một phen, nhưng sau khi hắn nhìn thấy bóng dáng Ðát Kỷ, sắc mặt ngẩn ngơ, đồng tử cả kinh rớt xuống.
Kêu càu nhàu!
Như Lai nuốt ngụm nước miếng, giống như rắm đốt lửa, vội vàng đem thu thần thức trở lại, san bằng dòng sông thời không.
Vẻ mặt nghĩ mà sợ không dứt. Thuyết minh cái gì gọi là nhanh chóng nhận thua.
Tại sao là cô nãi nãi này?
Nàng là một nữ tử, tới xem náo nhiệt gì?
Hơn nữa, nàng là một nữ tử, cho dù rút Tử Thanh bảo kiếm ra, hẳn là, khả năng, theo lý thuyết, chắc là sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch?
Như Lai chỉ có thể nghĩ về phía tốt…
Hai tay Ðát Kỷ vận chuyển pháp tắc, sau khi thử dò xét một phen, cuối cùng phá vỡ thuật phong ấn trên Tử Thanh bảo kiếm.
“Vụt!”
Sau đó, nàng dễ dàng rút Tử Thanh bảo kiếm ra, giơ cao lên đỉnh đầu.
Thân bảo kiếm sáng loáng, dưới ánh nắng chiếu rọi, lộ ra vẻ đặc biệt chói mắt, tất cả mọi người đều nhìn u mê.
Vẻ mặt lộ ra sự ngây dại vô cùng.
Tử Hà cũng một mặt ngốc nghếch.
Nàng trăm triệu không nghĩ tới, Ðát Kỷ lại thật sự rút được Tử Thanh bảo kiếm.
Điều này, Phật tổ nói, người có thể rút Tử Thanh bảo kiếm ra, chính là lang quân như ý của ta, chẳng lẽ người này chính là lang quân như ý của ta?
Tương lai có giẫm phải thất thải Tường Vân tới cưới ta không?
Điều này, Phật tổ, sao ngươi không nói cho ta, lang quân như ý của ta là một nữ tử à?
Hoặc là, hẳn là gọi nương quân như ý thì thỏa đáng một chút?
Trong lòng Tử Hà rối lại, nàng còn rất đơn thuần. Chưa bao giờ gặp loại liên quan đến thiên địa âm dương, vấn đề của thế gian nhân luân, không biết nên làm thế nào mới tốt?
Rốt cuộc có nên chấp nhận phần nhân duyên ông trời sắp xếp không?
Chấp nhận sao, nàng là nữ, không chấp nhận sao, ông trời lại lớn nhất.
Nhức đầu!
Cuối cùng người xem Dưới đài phản ứng lại từ trong khiếp sợ, lập tức sôi trào.
“Ta ghì sao
我勒个去

, sao nàng rút được Tử Thanh bảo kiếm?”
“Điều này, chẳng lẽ Tử Hà tiên tử muốn gả cho nàng sao?”
“Cũng có thể nói là nàng gả cho Tử Hà tiên tử!”
“Tại sao nữ và nữ lại có thể kết hôn? Chuyện này không thể gian lận, ta còn chưa rút ra!”
“Đúng, không thể gian lận, Tử Hà tiên tử là ta.”
Ðát Kỷ cũng không nghĩ quá nhiều, nàng anh tuấn đùa bỡn kiếm hoa, lại cắm thanh bảo kiếm vào trong vỏ kiếm.
Sau đó, nàng đi tới trước mặt Tử Hà, dùng kiếm giơ lên chiếc cằm ưu mỹ bóng loáng của Tử Hà, cố ý giả trang một dáng vẻ dâm đãng, cười xấu xa nói: “Bây giờ bổn công tử rút được thanh bảo kiếm, tiểu nương tử nói nên làm gì bây giờ?”
Tử Hà chần chờ một chút, thử dò xét nói: “Gả cho ngươi?”
Khụ!
Nghe thấy câu trả lời của Tử Hà, Đát Kỷ suýt nữa bị sặc nước miếng của mình. Nàng không nghĩ tới Tử Hà cơ bắp lại thật sự phải gả đi, nàng lập tức chột dạ. Ðát Kỷ vội vàng trao Tử Thanh bảo kiếm cho Tử Hà: “Cái kia, ca ca của ta đang khó sinh, ta phải đi trước.” Vừa nói, nàng vừa bay lên nóc phòng, dẫn Tiểu Tê Tử chạy ra.
Mà Lý Nguyên đang ở khách điếm nghe thấy muội muội lại sắp xếp hắn khó sinh, suýt nữa phun ra búng máu.
Muội muội còn chưa yên lòng? Hắn có thể khó sinh sao?
Tử Hà thấy Ðát Kỷ muốn lưu lại, lập tức theo bản năng đuổi tới.
Rút được Tử Thanh bảo kiếm của nàng rồi âm thầm chuồn đi, nào có chuyện không chịu trách nhiệm như vậy? Tất phải có cách nói với nàng mới được.
Nếu không sao khai báo với ông trời lớn nhất?
Bạn cần đăng nhập để bình luận