Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1559 - Có hiềm nghi ngược đãi lao động trẻ em

Lý Nguyên vừa dọn sẵn chén đũa, vừa gọi nữ nhi.
Giang Lan bất chợt ngửi thấy một mùi cá thơm nức mũi truyền đến.
Nàng chỉ cảm thấy, con sâu tham ăn trên cả người mình, từ trong tới ngoài, đều như bị kích hoạt.
Khiến nàng nước bọt tung bay, nước bọt chảy ròng ròng, thèm ăn không thôi.
Meo meo, thật là thơm quá!
Mùi thơm hoàn toàn không giống với mùi của quả xoài, quả vải.
Nếu như có thể ăn một miếng thì tốt rồi.
Trù nghệ của ông chủ đẹp trai, thật sự là không nói nên lời.
Tiểu Tê Tử đang muốn đi rửa tay, chợt chú ý tới trên quầy rượu đặt một bình gốm dính bùn đất mới, nàng không nhịn được tò mò hỏi cha: “Cái bình bùn này, bình thường mà?”
Dưới quan sát Thánh Đồng tầng chín của nàng, bình bùn này chỉ là một bình bùn bình thường, không có đạo văn quanh quẩn, không có pháp tắc bao phủ, không có khí tức đặc biệt toả ra, chỉ chứa hơn mười thỏi vàng bình thường.
Mà một chiếc bình bùn bình thường, lại xuất hiện trong khách điếm của cha.
Chuyện này, có chút kỳ quái.
Dù sao, đồ đạc cha dùng, sẽ không có món nào là vật bình thường.
Giang Lan nghe Tiểu Huỷ Tử vậy mà càm ràm đây chỉ là bình bùn bình thường.
Không khỏi trợn trắng mắt.
Phải biết rằng, bên trong bình bùn này chứa mười mấy thỏi vàng đó, sao lại bình thường chứ?
Được, chờ ngươi thấy thỏi vàng, ngươi sẽ biết bình bùn cũng không bình thường!
Giang Lan đắc ý nghĩ.
Lý Nguyên liếc mắt nhìn bình bùn: “Quả thực đủ bình thường.”
Giang Lan: “...”
Hai tên đại ngốc không biết hàng nayyf!
Vàng đặt trước mắt mà cũng không nhìn thấy!
Tức chết bản miêu!
Tiểu Tê Tử khó hiểu nói: “Sao cha lại đặt bình bùn trên quầy rượu?”
Lý Nguyên: “Không phải ta đặt.”
Tiểu Tê Tử nghe vậy, không khỏi sững sờ một lúc.
Sau đó nàng nhìn thoáng qua chỗ quẹo lầu hai, lại có vẻ bừng tỉnh.
“Con mèo trắng này còn rất có lòng, ở nơi này, lại biết trả tiền phòng.”
Nàng bình tĩnh nói một câu, rồi đi rửa tay.
Mà Giang Lan âm thầm trốn ở lầu hai, lại không nhịn được kinh ngạc mở rộng miệng mèo, toe vẻ vô cùng ngoài ý muốn.
Nàng không nghĩ tới, Tiểu Tê Tử vậy mà thoáng chốc đoán được bình bùn là nàng đặt.
Hơn nữa còn biết, nàng lén lút ở trong khách điếm.
Trong khoảng thời gian này, ta đều tránh bọn họ mà?
Sao bọn họ biết sự tồn tại của ta?
Chẳng lẽ, trong lúc ta lơ đãng bị bọn họ phát hiện?
Còn có, vừa rồi nữ nhi của ông chủ nhìn thoáng qua về hướng ta, dường như biết ta đang trốn ở chỗ này.
Nhưng một người bình thường như nàng, làm sao biết chứ?
mèo trắng vô cùng hoang mang.
Suy nghĩ một lúc, nếu nữ nhi của ông chủ đã phát hiện nàng, vậy nàng cũng không cần tiếp tục trốn nữa.
Vì vậy, Giang Lan từ góc cầu thang đi ra, sau đó nhảy lên tay vịn cầu thang, theo tay vịn cầu thang trượt xuống.
Đến đại sảnh, nàng dùng hai mắt xanh thẳm, mắt không chớp nhìn hai người Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử.
Lý Nguyên nhìn mèo trắng, không khỏi cười nói: “Trốn ở khách điếm lâu như vậy, ăn trộm nhiều hoa quả như vậy, cuối cùng cũng chịu đi ra.”
Giang Lan càng thêm ngoài ý muốn.
Nàng không nghĩ tới, ông chủ đẹp trai, hình như đã sớm biết nàng ở trong khách điếm, hơn nữa, thậm chí ngay cả chuyện nàng ăn trộm hoa quả cũng biết.
Bọn họ không phải người bình thường à?
Làm sao phát hiện được ta?
“Ngươi phát hiện ta khi nào?”
Giang Lan hỏi Lý Nguyên.
Nhưng mà, sau khi hỏi, nàng mới chợt nhớ tới, chính mình chỉ biết kêu “meo meo meo”, căn bản không thể nói tiếng người.
Ngay cả Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử đều nghe không hiểu “tiếng mèo” của nàng.
Sao ông chủ đẹp trai lại nghe hiểu được?
Giang Lan đang âm thầm mất mát, bỗng nhiên, xảy ra một chuyện khiến lông mèo của nàng đều dựng thẳng lên.
Chỉ thấy Lý Nguyên ăn một miếng cá nướng, trả lời Giang Lan: “Lúc ngươi tới một tháng, thì đã biết.”
Bịch!
Giang Lan rất ngẩn ngơ, nàng không nghĩ tới, ông chủ đẹp trai lại trả lời vấn đề của nàng.
Nói cách khác, ông chủ đẹp trai có thể nghe hiểu được tiếng mèo của nàng.
Chuyện này, cũng quá nằm ngoài dự liệu của nàng.
Nhất thời có chút không tiếp nhận được sửng sốt một hồi, chờ sau khi Giang Lan rốt cuộc mới phản ứng, nàng vội vàng không kịp chờ hỏi Lý Nguyên: “Sao ngươi có thể nghe hiểu lời ta?”
Lý Nguyên: “Chỉ cần có thể cảm nhận tinh thần lực của ngươi, là có thể nghe hiểu.”
Giang Lan nghe vậy, không nhịn được càng thêm kinh ngạc.
Phải biết rằng, nàng có thần thông miễn dịch tinh thần lực đấy.
Nói cách khác, bất cứ ai cũng không thể dò xét tinh thần lực của nàng.
Thậm chí dùng tinh thần lực công kích nàng, còn có thể bị bắn ngược.
Nhưng vì sao ông chủ đẹp trai có thể?
Chẳng lẽ, hắn cũng không phải người bình thường?
Giang Lan có chút hậu tri hậu giác nghĩ.
Tiểu Tê Tử hơi ngoài ý muốn liếc mắt nhìn mèo trắng, nói với cha: “Con mèo trắng này có chút cổ quái, rõ ràng thực lực thoạt nhìn không mạnh, nhưng tinh thần lực lại giống như một màn sương mù vô biên vô tận, làm cho không ai có thể dò xét, thế này rất không xứng đôi.”
Lúc trước tuy nàng đã sớm phát hiện ra con mèo trắng này, nhưng cũng không tiến hành thâm nhập dò xét với mèo trắng, chỉ coi đây là một con mèo trắng bình thường vô ý xông vào khách điếm.
Nhưng hiện tại xem ra, con mèo trắng này thực ra cũng không bình thường.
Lý Nguyên giải thích với nữ nhi: “Bởi vì nàng có hệ thống.”
Tiểu Tê Tử bừng tỉnh gật đầu: “Thì ra là hệ thống.”
Mà Giang La bên cạnh, cả mèo nàng đều sắp nứt ra.
Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, ông chủ đẹp trai, vậy mà lại nói ra hai chữ hệ thống.
Sao hắn biết ta có hệ thống?
Chuyện này theo lý thuyết, ngoài ta ra, thì cũng không có ai biết nữa chứ?
Dù sao, ta xuyên việt đến thế giới này, tuy không ít năm, nhưng tổng cộng cũng không tiếp xúc với mấy người.
Rốt cuộc làm sao hắn biết được?
Còn có nhìn vẻ mặt của nữ nhi ông chủ, hiển nhiên, nàng cũng biết hệ thống.
Chẳng lẽ, hệ thống không phải là duy nhất?
Các loại nghi hoặc tràn đầy trong đầu Giang Lan, khiến nàng cảm thấy loạn xạ ngầu, nhất thời không biết nên nói gì cho phải!
Bạn cần đăng nhập để bình luận