Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 727 - Kỹ năng chế giễu nhóm ngược lại hơi đầy đó

Hộ tống thành công hòa thượng đến Tây Phương Linh sơn, hắn còn có thể thành Phật.
Xem ra, có lẽ người này cũng là Thiên Đạo chi tử giống lão Tôn ta! Tôn Ngộ Không suy nghĩ một lúc, hắn nói với Đường Tăng: “Ngươi muốn đến Linh sơn thỉnh chân kinh tìm đáp án, ta muốn đến Linh sơn tìm Như Lai báo thù, chúng ta kết bạn đồng hành đi.”
Đường Tăng chần chừ nói: “Nhưng ngươi bị Phật Tổ đè dưới chân núi cao này, sao đồng hành được?”
Tôn Ngộ Không: “Ngươi thấy trên núi này có một Lục Tự Chân Ngôn không, chỉ cần ngươi gỡ Lục Tự Chân Ngôn này xuống thì ta có thể thoát khốn.”
Đường Tăng nhíu mày nói: “Ta có thể gỡ Lục Tự Chân Ngôn, nhưng ngươi phải đồng ý với ta không được đi tìm Phật Tổ báo thù.”
Tôn Ngộ Không nói: “Nếu như trong chân kinh mà ngươi thỉnh lấy có đáp án để ta không báo thù, thì đương nhiên ta sẽ không báo thù, nếu không có thì sao ta có thể buông được thù hận mười vạn quảng hồn trên Hoa Quả sơn?”
Đường Tăng suy nghĩ một lúc, nói: “Phật Tổ tất nhiên có đáp án để ngươi hóa giải thù hận. Được, bần tăng hứa với ngươi.”
Nói xong, hắn buộc Bạch mã trên một thân cây rồi bắt đầu bò lên trên núi. Ngọn núi này cao mấy ngàn trượng, ngọn núi thẳng tắp, vách núi dốc đứng, hoàn toàn không có đường đi.
Đường Tăng đành phải dùng tay chân, giẫm lên tảng đá nhô lên, nắm dây leo và cành cây leo lên một cách gian nan.
Bò lên được mấy trượng, hắn đã mệt đến mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc.
Khi bò đến trăm trượng, ngay cả mũ ngũ Phật trên đầu hắn cũng bị làm rớt xuống, nạp y trên người bị cành cây treo kéo rách rưới, giày cũng không biết đã rơi xuống nơi nào.
“Phàm nhân này ngược lại có chút nghị lực đó.”
Tôn Ngộ Không nhìn dáng vẻ chật vật của Đường Tăng, vẫn không buông bỏ, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
Chỉ là, ngươi muốn làm sư phụ của ta vẫn chưa có tư cách. Hắn cảm nhận pháp lực trong cơ thể đã trở nên mênh mông tràn đầy.
Mấy trăm năm qua, hắn dựa vào Tử Vi Thiên Hỏa lúc trước Lý Nguyên trồng ở trong cơ thể hắn luyện hóa Đồng Trấp Thiết Hoàn, chậm rãi khôi phục pháp lực.
Cho đến hôm nay, thật ra hắn đã khôi phục đủ pháp lực, có thể tránh thoát Ngũ Chỉ sơn trói buộc.
Vừa rồi, sở dĩ hắn bảo Đường Tăng đi lấy Phật kệ Lục Tự Chân Ngôn, chỉ là thăm dò Đường Tăng đôi chút mà thôi.
Hắn muốn xem xem Đường Tăng là hòa thượng thật hay là hòa thượng giả. Trước mắt xem ra người này ngược lại là một hòa thượng chân chính.
Hắn bình tĩnh nhìn Đường Tăng từng bước bò lên trên. Từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, từ hoàng hôn đến bình minh, cuối cùng Đường Tăng đã leo lên vị trí Phật kê.
Ngay khi Đường Tăng chuẩn bị gỡ Phật kê ra, hắn đột nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên bên tai hắn: “Hòa thượng, ta tự đi ra ngoài rồi, cứ giữ lại Phật kê này, đợi tương lai dùng để trấn áp Ngọc Đế hoặc Như Lai đi.”
Đường Tăng quay đầu nhìn, chỉ thấy Tôn Ngộ Không khoanh hai tay trước ngực, lăng không dừng lại bên cạnh hắn cách đó không xa, thờ ơ nhìn hắn.
Đường Tăng mở to hai mắt.
“Ngươi, không phải ngươi nói ngươi bị Phật Tổ đè dưới Ngũ Chỉ sơn sao, nhất định phải gỡ Phật kê mới có thể đi ra ngoài sao? Sao ngươi lại tự ra ngoài được vậy?”
Ngoại trừ Đường Tăng rất bối rối, Như Lai, Quan âm, Ngọc Đế cũng đều mơ màng. Biểu hiện có vẻ rất khó tin.
Bọn họ không thể tin được, Tôn Ngộ Không lại tự thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn. Hắn thoát khốn như thế nào vậy?
Sao hắn lại khôi phục được pháp lực?
Vừa rồi luồng hỏa diễm dấy lên trên người hắn rõ ràng là Tử Vi Thiên Hỏa, sao hắn có thể thi triển Hỗn Độn thần hỏa trong truyền thuyết được?
Như Lai chỉ cảm thấy có vô số nghi vấn sinh ra ở trong đầu hắn. Hắn phát hiện dường như Tây Du có chút không chịu khống chế của hắn.
Từ khi Dương Tiễn xuất hiện đã có chút không khống chế được.
Tôn Ngộ Không nghe thấy nghi vấn của Đường Tăng, nhếch miệng cười: “Ta để nó đè năm trăm năm đã đủ ý tứ rồi, sao nó có thể tiếp tục đè ta được!”
Hắn thổi một hơi về phía Đường Tăng, Đường Tăng lập tức phiêu đãng đáp xuống đất.
Tôn Ngộ Không cũng đứng bên cạnh hắn.
“Nếu ngươi có thể tự thoát khốn, tại sao còn muốn ta đi lấy Phật kê chứ?”
Đường Tăng bất đắc dĩ hỏi Tôn Ngộ Không.
Hắn đưa tay ra cho Tôn Ngộ Không xem, chỉ thấy phía trên toàn là mụn nước rách da.
“Bộp.”
Tôn Ngộ Không búng tay một cái, vết thương trên người Đường Tăng lập tức khôi phục hoàn toàn như lúc ban đầu, hắn trả lời: “Chuyến này đến Tây Phương khó khăn hơn nhiều so với leo núi này, ta muốn xem ngươi có thể kiên trì hay không, nếu ngay cả chút khó khăn này cũng không thể kiên trì, ta cũng khuyên ngươi sớm buông bỏ đi.”
Đường Tăng ngồi trên tảng đá, gật đầu nói: “Thí chủ nói có lý. Để ta nghỉ ngơi một chút, ăn mấy miếng lương khô rồi lên đường đi!”
Đường Tăng lấy ra chiếc bánh lớn Vân Hoa tiên tử chuẩn bị cho hắn đưa cho Tôn Ngộ Không một cái nói: “Ngươi có muốn ăn không?”
Tôn Ngộ Không nhận lấy chiếc bánh lớn, cắn một miếng: “Vị như nhai sáp.”
Đường Tăng ăn một miếng: “Bần tăng cảm thấy rất ngon, đây chính là Vân Hoa tiên tử làm.”
Tôn Ngộ Không: “Ta từng ăn bánh nướng ngon gấp một vạn lần so với chiếc bánh này.”
Đường Tăng: “Khoa trương à, ngon gấp một vạn lần thì đó còn là bánh nướng sao? Đó chẳng phải là quỳnh tương ngọc dịch, món ăn quý lạ trong Thiên cung à?”
Tôn Ngộ Không không cho là đúng nói: “Lão Tôn ta từng ăn không ít thức ăn trong Thiên cung, cảm thấy bình thường.”
Đường Tăng: “Từ nhỏ bần tăng đã ăn chay, cảm thấy cái bánh này đã rất ngon rồi.”
Tôn Ngộ Không: “Có cơ hội ta dẫn ngươi đi ăn món ngon thật sự.”
Đường Tăng: “Là đồ chay sao?”
Tôn Ngộ Không: “Chay mặn đều có.”
Nhóm thảo luận Tây Du.
Xin gọi ta bệ hạ: “Ta cảm thấy món ăn ngon nhất trên thế gian này là món ăn tỷ phu làm.”
Mẫu nghi thiên hạ: “Tán thành.”
Chỉ là xà tinh, không có bệnh: “Tán thành.”
Tam Bản Phủ: “Tán thành.”
Phụ An Đường - Bạn của nữ nhân: “Tán thành.”
Lý Nhị tức giận bất bình nói: “Tỷ phu, có thể đá tên tự đại điên cuồng này không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận