Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1365 - Có lẽ là một nông dân giàu có (2)

Ví dụ như nhắc nhở hướng bên hông hắn có Tam quan thần thủy.
Hắn nhìn thư sinh đang nằm đó, dòng chữ trước mắt lại nhắc nhở hắn, phía trước hắn có Hỗn độn chí bảo.
Nhìn những nhắc nhở tự tin này, trong lòng Lâm Mặc hoàn toàn mơ hồ.
Hắn hơi lo lắng có phải chức năng đặc biệt của mình mất hiệu nghiệm rồi không?
Suy cho cùng tòa viện này vô cùng tầm thường, sao có thể có nhiều thiên tài địa bảo như thế chứ?
Nếu như nhắc nhở là thật vậy chẳng phải nói những món đồ khắp phòng này đều là bảo vật sao?
Nhưng mà chắc chắn không thể nào...
Bàn tay vàng không ngừng nhắc nhở về thông tin của các loại bảo vật khiến cho Lâm Mặc rất hoang mang.
Hắn cảm thấy có lẽ bàn tay vàng bị hư rồi.
Nếu như bàn tay vàng thật sự bị hư như vậy sẽ tổn thất rất lớn.
Sau này hắn sẽ không thể ỷ vào nữa.
Mặc dù trong lòng có vô số suy nghĩ nhưng nét mặt của Lâm Mặc chẳng hề để lộ ra bất cứ khác thường nào.
Hắn đi đến bên cạnh Lý Nguyên, ôm quyền với Lý Nguyên nói: “Vị huynh đệ này, làm phiền rồi.”
Lý Nguyên đặt tiểu thuyết trong tay xuống nhìn Lâm Mặc.
Nét mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Ngồi.”
Hắn chào hỏi với Lâm Mặc một câu.
Lâm Mặc nhìn thấy tướng mạo của Lý Nguyên thì không khỏi ngạc nhiên.
Hắn tuyệt đối không ngờ rằng thư sinh này lại đẹp trai đến như vậy.
Nếu như đẹp trai có thể nuôi sống người ta thì người này e rằng có thể dùng sức của một mình hắn nuôi sống sinh linh của toàn vũ trụ.
Không ngờ rằng ở trong thôn nhỏ này lại có thể sinh ra một công tử phong độ nổi bật hơn người như thế.
Lâm Mặc nén nỗi cảm thán, hỏi Lý Nguyên: “Tại hạ Lâm Mặc, không biết tôn tính đại danh của huynh đài là?”
Lý Nguyên: “Lý Nguyên.”
Lâm Mặc ngồi lên chiếc ghế bên cạnh dò hỏi Lý Nguyên: “Lý huynh là người ở nơi này sao?”
Lý Nguyên: “Có thể xem là vậy, cũng có thể nói là không phải, đây chỉ là trang viên ta thỉnh thoảng đến nghỉ ngơi mà thôi.”
Lâm Mặc gật đầu thấu hiểu.
Quả nhiên là một nông dân giàu có!
Lý Nguyên chỉ vào ly trà và trà cụ trên bàn nói với Lâm Mặc: “Uống nước thì tự rót đi.”
Lâm Mặc mượn cớ vào uống nước, do đó hắn không từ chối lập tức rốt cho mình một ly to, sau đó làm ra vẻ như rất khác một hơi uống cạn.
Nước trà xuống đến bụng Lâm Mặc không khỏi trợn mắt ngạc nhiên.
“Đây là trà gì thế, ngon quá đi.”
Lâm Mặc cũng từng uống rất nhiều loại trà nhưng chưa từng uống loại trà nào thơm mát trong lành như thế.
Hương thơm vương vấn trong miệng kéo dài thật lâu, dư vị bất tận.
Sau khi nước trà xuống bụng tế bào toàn thân giống như đều đang nhảy nhót khiến hắn vô cùng hưởng thụ.
Lâm Mặc không kiềm được lại liên tiếp uống thêm hai ly.
Chỉ cảm thấy quá sảng khoái.
Lý Nguyên thản nhiên nhìn Lâm Mặc bình tĩnh đáp: “Đây là trà Ngộ Đạo, miễn cưỡng có thể uống được.”
“Trà Ngộ Đạo?”
Lâm Mặc không hề nghĩ nhiều.
Tu vi hiện tại của hắn có thể xem là một tồn tại đỉnh giai ở thế giới Phù Đảo.
Nhưng ở hồng hoang thực lực của hắn còn không bằng Địa Tiên.
Do đó hắn không hề biết sự quý giá của trà Ngộ Đạo.
Hắn cảm thán nói: “Gió mát đun trà, ngộ đạo chú tâm, cái tên này nghe ra rất có thiện ý.”
Lý Nguyên mỉm cười nhàn nhạt.
Hắn chỉ cảm thấy tên Lâm Mặc này rất biết giả vờ ra vẻ.
Nhưng mà Lâm Mặc vừa mới làm bộ làm tịch thì hắn bỗng chú ý đến một thông báo trong những thông báo dày đặc trong đầu hắn như thế này.
“Phát hiện Hỗn độn chí bảo, nước trà Ngộ Đạo.”
Lâm Mặc chớp mắt.
Hắn xác định mình không hề bị hoa mắt.
Nhưng trà Ngộ Đạo không phải chính là nước trà ta mới uống hay sao?
Nói như vậy nước trà này lại chính là Hỗn độn chí bảo?
Mặc dù Lâm Mặc không rõ Hỗn độn chí bảo rốt cuộc quý giá bao nhiêu, nhưng nếu đã là chí bảo thì có lẽ sẽ không quá tệ nhỉ?
Không ngờ rằng nước trà này lại là bảo vật.
Chẳng trách lại ngon như vậy khiến người khác nhớ mãi không quên!
Nhưng mà người tên Lý Nguyên này, hắn biết trà mình uống là bảo vật không?
Có lẽ không biết nhỉ?
Nếu không sao hắn lại cho một người lạ uống trà quý chứ?
Cho dù phá sản cũng không phải lụn bại như thế chứ!
Nếu như hắn không biết trà Ngộ Đạo là chí bảo vậy chẳng phải ta có cơ hội vớ bở hay sao?
Nghĩ đến đây Lâm Mặc không khỏi kích động.
Nhưng mà hắn phát hiện con người Lý Nguyên tiếc chữ như vàng, không dễ nói chuyện.
Trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Người này cũng quá Phật hệ, thế mà lại chẳng chủ động lên tiếng hỏi ta xem ta đến từ đâu, đi đến đâu làm nghề gì.
Như thế này thì sao ta có thể gợi chủ đề thăm dò tình hình của thế giới này, lấy được trà Ngộ Đạo chứ!
Tốt nhất là mua luôn tòa viện này.
Dù sao thù bàn tay vàng đã nhắc nhở, trong viện này sở hữu rất nhiều Tiên thiên linh căn và Hỗn độn linh căn.
Mặc dù ta vẫn thấy Hỗn độn linh căn gì đó nhưng mua trước rồi hẵng nói sau.
Trong đầu Lâm Mặc nhanh chóng tính toán, nghĩ xem nên mưu đồ lấy trang viên này như thế nào.
Nhưng mà gương mặt hắn chẳng để lộ ra bất cứ khác thường nào.
Trong lòng hắn sắp xếp lại từ ngữ sau đó nét mặt cảm thán nói với Lý Nguyên: “y, không giấu gì Lý huynh, thật ra từ từ trong núi vừa mới ra ngoài. Những năm nay vẫn luôn ở trong núi theo sư phụ tu luyện, cũng không có giao lưu với người bên ngoài, đến nỗi cũng không biết bây giờ là năm nào tháng nào, đang ở nơi đâu, vẫn mong Lý huynh có thể nói cho ta biết một chút.”
Lý Nguyên nghe vậy không khỏi bật cười.
Hắn đương nhiên biết Lâm Mặc đang giương mắt nói dối.
Theo sư phụ tu luyện gì chứ, chẳng phải mấy năm nay ngươi vẫn luôn đào địa đạo ở thế giới Phù Đảo sao?
Nhưng mà Lý Nguyên không vạch trần lời nói dối của Lâm Mặc ngay, hắn có lòng tốt giải thích: “Bây giờ là Đại Đường Thiên Nguyên hai trăm linh năm vạn năm, nơi này là Kỳ huyện cảnh nội Đại Đường.”
Não của Lâm Mặc hơi mông lung.
Hắn cảm thấy có lẽ mình nghe nhầm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận