Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1922 - Để nàng sinh, để nàng sinh!!

Lúc hai người sắp bị người Di Hoa cung mang đi, bỗng nhiên, Hoa Nguyệt Nô ôm bụng, đau đớn kêu lên.
“Nương tử, ngươi làm sao vậy?”
Giang Phong thấy thế, vội vàng mặt đầy lo lắng hỏi.
Chỉ tiếc, bây giờ hắn bị phong bế kinh mạch, hành động đều bị người ta quản chế, thấy nương tử đau đớn kêu đau, lại bất lực.
Chỉ có thể lo lắng suông.
Hà Lộ thấy thế, thì lại cho rằng Hoa Nguyệt Nô muốn chạy trốn.
Vì vậy, nàng một mặt bất mãn nói: “Hoa Nguyệt Nô, ngươi lại đang có ý định quỷ quái gì đấy?”
Hoa Nguyệt Nô ôm bụng, đau đớn nói: “Ta, hình như ta sắp sinh rồi.”
Thì ra, vừa rồi lúc đánh nhau, nàng đã bị động thai khí.
Cho nên dẫn đến nàng lâm bồn sớm.
Giang Phong nghe vậy, lập tức vừa vội vừa sợ: “Nương tử ta sắp sinh, làm sao bây giờ?”
Hắn đột nhiên van nài đệ tử Di Hoa cung nói: “Ta cầu xin các ngươi, các ngươi nhanh tìm đại phu cho nàng đi.”
“Sắp sinh?”
Hà Lộ lại vẻ mặt hoài nghi nhìn Hoa Nguyệt Nô, không tin nói: “Nào có chuyện trùng hợp như vậy? Ngươi không phải là muốn cố ý kéo dài thời gian đấy chứ? Đừng cho rằng ta không biết, ta đã nhận được tin tức, các ngươi chuẩn bị hội hợp với Yến Nam Thiên!”
Trong lòng Giang Phong âm thầm kinh hãi, hắn không nghĩ tới, người Di Hoa cung, lại biết chuyện hắn và Yến Nam Thiên hội hợp.
Chuyện này, rõ ràng chỉ có ta và nương tử, còn có thư đồng Giang Cầm biết mà?
Chẳng qua, lúc này, Giang Phong cũng không không kịp để ý nghi ngờ trong lòng.
Hắn van xin Hà Lộ nói: “Cầu xin ngươi, nhanh đi mời một đại phu đi, nương tử ta thật sự sắp sinh rồi!”
Hoa Nguyệt Nô cũng đau đớn kêu lên: “Ta thật sự sắp sinh, bụng ta đau quá!”
Hà Lộ hờ hững nói: “Cho dù là thậ, cũng phải chịu đựng trước, về Di Hoa cung gặp hai vị cung chủ lại nói.”
Nói xong, nàng bèn muốn sai người khiêng Hoa Nguyệt Nô đã không thể đi đường đi.
Quách Phù Dung bên cạnh thật sự không nhìn nổi nữa, nàng bất mãn nói với Hà Lộ: “Đại tỷ, tiểu tiện đại tiện còn có thể nhịn, chuyện sinh hài tử có thể nhịn được à? Ngươi không phải cố ý muốn người khác một xác hai mạng đấy chứ?”
“Đúng đó.”
Đồng Tương Ngọc cũng không nhịn được lên tiếng nói: “Cho dù có thù lớn đi nữa, các ngươi cũng có thể chờ sinh hài tử xong lại nói! Tiểu hài tử trong bụng người ta lại không có thù với các ngươi!”
“Để nàng sinh, để nàng sinh!”
Hai người Đại Chủy và Tú Tài, giơ tay, cao giọng hô.
“Thế nào, các ngươi muốn vì nàng ra mặt phải không?”
Hà Lộ lạnh ngạt nhìn mấy người trong khách điếm.
“Cái đó!”
Đại Chủy và Tú Tài, như bị bóp chặt cổ, lập tức thức thời ngậm miệng lại.
Quách Phù Dung và Đồng Tương Ngọc, cũng không dám nói tiếp nữa.
Hà Lộ thấy dáng vẻ nhát cáy của mấy người, bèn không thèm phí mồm mép.
“Chúng ta đi!”
Hà Lộ vung tay lên, chuẩn bị mang theo phu phụ Giang Phong rời đi.
Song, ngay lúc này, Giang Phong lại đột nhiên vẻ mặt trịnh trọng nói với Hà Lộ: “Nếu các ngươi cố ý muốn mang phu phụ bọn ta đi ngay bây giờ, vậy ta sẽ tức khắc đoạn tuyệt kinh mạch mà chết, để xem các ngươi sau khi trở về, làm sao báo cáo kết quả với Yêu Nguyệt.”
Nói xong, Giang Phong bèn tức thì bắt đầu nghịch chuyển thất kinh bát mạch trong cơ thể, chuẩn bị đoạn tuyệt mà chết.
Trong nháy mắt, mặt Giang Phong, trở nên đỏ bừng.
Mạch máu cả người nổi lên bên ngoài cơ thể, hơn nữa, mạch máu ngày càng lộ rõ, dáng vẻ như sắp nổ tung.
Hà Lộ thấy thế, biểu cảm luôn trấn định như thường, rốt cuộc lộ ra một tia bối rối.
Nàng biết, tình cảm của hai vị cung chủ Yêu Nguyệt và Liên Tinh đối với Giang Phong.
Đặc biệt là, Yêu Nguyệt cung chủ còn từng đặc biệt dặn dò nàng, Giang Phong nhất định phải được mang về hoàn hảo không thương tổn.
Nếu ta mang về một thi thể...
Nghĩ đến thủ đoạn của Yêu Nguyệt, Hà Lộ cũng không nhịn được rùng mình.
Nàng phát hiện kinh mạch Giang Phong sắp nổ tung, nhanh chóng ngăn cản nói: “Được, ta đi tìm một đại phu cho ngươi là được, cũng không kém một lát này.”
Giang Phong nghe vậy, lại không lập tức đình chỉ nghịch chuyển kinh mạch, hắn nói: “Ngươi lập tức sai người đi mời đại phu.”
Hà Lộ hỏi mấy người Đồng Tương Ngọc: “Trên trấn này ai biết đỡ đẻ? Các ngươi tìm về cho ta, giúp nàng đỡ đẻ đi.”
Đồng Tương Ngọc bỗng đẩy Tiểu Quách, nói: “Tiểu Quách, mau đi gọi Vương bà ở phố Đông tới.”
Tiểu Quách cũng không do dự, lập tức chạy ra khỏi khách điếm.
Giang Phong thấy thế, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, dừng động tác nghịch chuyển kinh mạch.
Sau khi rời khỏi khách điếm, Tiểu Quách bèn bước nhanh chạy tới trong nhà Vương bà ở phố Đông.
Sau khi nhìn thấy Vương bà, nàng nhanh chóng nói rõ ý đồ đến, rồi kéo Vương bà chạy về khách điếm.
“Chậm chút, cô nương chậm chút.”
Vương bà bị Tiểu Quách kéo chạy như điên, xương cốt suýt nữa run rẩy rớt ra, kêu mãi Tiểu Quách chậm lại.
Tiểu Quách chỉ coi như không nghe thấy.
“Chuyện sinh hài tử, có thể chậm hả!”
Chỉ là, chạy chưa được một hồi, Tiểu Quách lại chợt ngừng lại.
Bởi vì, nàng đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Ơ, Lý Nguyên, ngươi về rồi à?”
Người quen Tiểu Quách nhìn thấy, đúng là Lý Nguyên.
Tuy rằng, Tiểu Quách đang chào hỏi Lý Nguyên, song, ánh mắt của nàng, lại nhìn chằm chằm vào hai nữ tử bên cạnh Lý Nguyên, âm thầm đánh giá không ngừng.
Hai nữ tử này, đều có dáng dấp phong hoa tuyệt đại, diễm lệ phương hoa, là tuyệt sắc giai nhân vạn năm khó gặp.
Khí chất, cũng chỉ kém Lý Tú Ninh ngày đó nhìn thấy một tí xíu!
Một người trong đó, xinh xắn lanh lợi, nhìn vào lại không hề gầy yếu, giải thích hoàn mỹ, cái gì gọi là đẹp đến tận xương.
Thân thể, tuy xinh xắn lanh lợi, nhưng cũng không che giấu được khí chất cao quý của nàng.
Trên người nàng, tản ra một luồng ma lực nhiếp người đoạt phách vĩnh viễn cao cao tại thượng, cao không thể chạm, làm người ta không thể nhìn lên.
Một người khác mặc cung trang cẩm tú, váy dài chấm đất, tóc dài xõa vai, giống như lưu vân.
Nàng khí chất ôn nhu, ánh mắt linh động, nhìn tựa như tính trẻ con vị thoát, hệt như tuổi dậy thì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận