Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 720 - Đồng đội lợn của Dương Tiễn

Sau khi Đường Tăng ngồi xuống, Dương Tiễn mở miệng giới thiệu: “Mẫu thân, Đường trưởng lão là cao tăng do Đường Vương giá hạ, phái đến Tây Thiên kiến Phật thỉnh kinh. Vừa rồi lúc hài nhi đi săn bắt gặp được, niệm tình là người một nước với hắn nên mời hắn đến nhà nghỉ ngơi, ngày mai chuẩn bị đưa hắn lên đường.”
Vân Hoa gật đầu nói: “Thật sự là trùng hợp, nếu trưởng lão là cao tăng Đại Đường, ngày mai đúng lúc tròn năm chồng của lão thân mất, xin trưởng lão làm chút chuyện tốt, niệm quyển kinh văn, cũng có thể khiến cho vong phu sớm ngày siêu thoát, đoàn tụ với cô nhi quả mẫu bọn ta.”
Đường Tăng nghe vậy, trong lòng không khỏi có chút kỳ lạ.
Sớm siêu thoát thì còn hiểu được, nhưng người đã chết sao có thể đoàn tụ với cô nhi quả mẫu?
Có lẽ là nói nhầm?
Đường Tăng không suy nghĩ nhiều, vội vàng gật đầu đồng ý: “Lão phu nhân có lệnh, không dám từ chối.”
Dương Tiễn và Vân Hoa tiên tử thấy Đường Tăng đồng ý, trên mặt không khỏi lộ ra một tia vui mừng. Giờ phút này Dương Thiền đã phản ứng lại, nàng khiếp sợ nói: “Chẳng lẽ mẫu thân và ca ca muốn phụ thân hoàn hồn? Nhưng phụ thân đã qua đời lâu như vậy, cũng không biết linh hồn đã chuyển thế bao nhiêu kiếp nạn, cho dù hoàn hồn thì còn là phụ thân sao? Hơn nữa, Đường Tăng không có pháp lực, hắn cũng không có năng lực hoàn hồn cho phụ thân?”
Dương Thiền chỉ cảm thấy nghi hoặc trong đầu càng nhiều, khiến đầu nàng như bột nhão. Nàng ngơ ngác nhìn Lý Nguyên, hy vọng Lý Nguyên có thể giải thích cho nàng đôi chút.
Lý Nguyên không giấu diếm Dương Thiền, giải thích: “Hồn phách của Dương Thiên Hựu thật ra vốn chưa chuyển thế, lúc trước hắn bị giết, hồn phách bị Phật môn chiếm được, vẫn luôn phong ấn.”
Nghe được tin tức này, Dương Thiền kinh ngạc nhảy dựng lên từ trên ghế: “Linh hồn của cha ta vẫn chưa chuyển thế? Điều này, điều này thật sự là quá tốt rồi, nhưng sao ca ca ta lại biết được? Hắn biết tại sao lại không nói cho ta?”
Nàng đột nhiên nhìn Lý Nguyên, nghi ngờ: “Là ngươi nói cho ca ca ta đúng không? Ca ca ta tiếp cận Đường Tăng cũng là ngươi chỉ điểm?”
Mặc dù là suy đoán, nhưng giọng điệu của Dương Thiền lại rất chắc chắn.
Bởi vì ngoại trừ Lý Nguyên ra, nàng nghĩ không ra còn ai biết được bí mật này. Lý Nguyên cười nhạt, không trả lời.
Nhưng Dương Thiền đã biết đáp án. Nàng bĩu môi nói: “Chuyện này, sao ngươi chỉ nói cho ca ca ta mà không nói cho ta?”
Lý Nguyên nhún vai: “Ngươi cũng không hỏi mà.”
Dương Tiễn nghe thấy Đường Tăng đồng ý, lập tức sắp xếp hai người Quách Thân, Trực Kiện bày hương án, lấy giấy hương, nến và các vật khác, để Đường Tăng dựng một pháp đàn.
Đường Tăng thấy nhà rừng, vậy mà trong nhà lại có sẵn hương án, giấy thơm, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Xem ra người nhà này là người thành kính.
Đường Tăng nhẫn nhịn nghi hoặc trong lòng, bắt đầu bố trí pháp đàn.
Đợi sau khi hắn bố trí xong pháp đàn thì sắc trời sắp muộn, đồ ăn cũng đã nấu xong.
Đám người Khang An Dụ xếp bàn ghế, bưng mấy đĩa thịt hổ, thịt ngao thơm, thịt mãng xà, thịt hồ ly, thịt thỏ nóng hổi đặt trên bàn, xếp một bàn lớn.
Sau đó Dương Tiễn mời Đường Tăng dùng bữa.
Mặc dù Đường Tăng đã đói đến ngực dán ra phía sau lưng, nhưng hắn nhìn thấy một bàn đầy thịt, không khỏi sắp khóc.
Trong nhà ngươi đều có hương án, chẳng lẽ không biết hòa thượng không ăn thịt sao? Hắn nuốt nước bọt, hai tay khép lại nói với Dương Tiễn: “Thiện tai, thiện tai! Không giấu gì Thái Bảo, từ khi bần tăng rời khỏi bụng mẹ đã làm hòa thượng, lớn như vậy nhưng chưa từng ăn mặn.”
Đương nhiên là Dương Tiễn biết, hành động này của hắn chẳng qua là cho người trong Phật môn Như Lai xem, nếu các ngươi còn không giao nộp linh hồn của cha ta, cẩn thận ta để Đường Tăng phá giới!
Dương Tiễn ra vẻ khó khăn nói: “Không giấu gì trưởng lão, từ trước đến nay mấy đời nhà bọn ta đều lấy săn bắn làm kiếm sống, cho nên không biết ăn chay. Chỉ là có ít măng, hái được ít mộc nhĩ, tìm được ít rau dại, cũng đều dùng dầu của nai lộc hổ báo để chiên lên, còn nữa, nồi và bếp trong nhà bọn ta cũng đều bị dầu mỡ thấm ướt, vậy phải làm sao đây?”
Đường Tăng cũng trợn tròn mắt.
Hu hu hu, chẳng lẽ chỉ có thể nhịn đói.
Đường Tăng nhẫn nhịn xúc động muốn khóc, không thèm để ý nói: “Thái Bảo không cần lo lắng, dù ba năm ngày không ăn cơm, ta cũng có thể chịu đựng, chỉ là không dám phá trai giới. Các ngươi tự dùng đi.”
Dương Tiễn hỏi: “Nếu như chết đói thì sao?”
Đường Tăng: “Cho dù chết đói cũng không dám phá trai giới.”
Vân Hoa tiên tử ở bên cạnh không khỏi có vài phần bội phục Đường Tăng, mặc dù hòa thượng này không có thực lực gì, lá gan cũng hơi nhỏ, nhưng lại rất kiên trì với điều cấm tăng luật.
Đúng là một hòa thượng thật sự.
Nàng không đành lòng nhìn Dương Tiễn làm khó đối phương, lập tức mở miệng nói: “Trưởng lão không cần lo lắng, lão thân có đồ chay có thể chiêu đãi trưởng lão!”
Dương Tiễn vốn chuẩn bị cho Đường Tăng đói cho đến khi Phật môn đồng ý giao nộp linh hồn Dương Thiên Hựu mới thôi.
Hắn thấy mẫu thân không làm theo kế hoạch, không khỏi gấp đến độ liên tục nháy mắt với mẫu thân: “Mẫu thân sao lại có đồ chay chứ?”
Vân Hoa tiên tử làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Dương Tiễn, nói: “Ngươi đừng để ý tới ta, ta tự có cơm chay.”
Nói xong, nàng đi tới bên cạnh bếp, châm củi, sau đó làm bay dầu mỡ trên nồi nung đỏ, vừa chà, vừa rửa, bắt đầu chuẩn bị thức ăn chay cho Đường Tăng.
Đường Tăng thấy thế, sắp cảm động đến khóc. Đây mới là Bồ Tát sống thật sự!
Dương Tiễn thấy mẫu thân cố ý làm cơm cho mẫu thân, gấp đến độ không biết nên làm thế nào cho phải. Đúng là lòng dạ đàn bà.
Cuối cùng hắn cũng hiểu câu nói đó, không sợ đối thủ giống như Thần, chỉ sợ đồng đội cái gì đó nhỉ!
Ăn cơm trai, thu dọn đĩa bát, trên trời đã lộ ra những ngôi sao. Sau khi Đường Tăng ăn uống no đủ, chỉ cảm thấy ngáp liên tục.
Đi đường lâu như vậy, lại luôn lo lắng sợ hãi, vất vả mới có được chỗ an ổn, đương nhiên là hắn muốn ngủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận