Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1691 - Nữ tử thần bí, Chưởng Ấn Thượng Cung!

Cả đám người Triều Cái, Lỗ Trí Thâm, Lâm Xung đều không hiểu ý của Lý Nguyên, ồn ào khó hiểu nhìn Lý Nguyên.
Một khi Cao Cầu có cơ hội quay lại thì sao lại không tìm đến chúng ta để gây sự chứ?
Suy cho cùng, Cao Cầu cũng không giống loại người có thể nhẫn nhục chịu đựng, không phải kiểu người bấm bụng chịu thiệt.
Lý Nguyên giải đáp: “Theo như tính toán của ta thì bọn họ sống không quá ngày mai đâu.”
Mọi người nghe thế thì há hốc miệng, lộ vẻ ngạc nhiên không thôi.
Bọn Cao Cầu không sống nổi đến ngày mai sao?
Tại sao lại thế?
Tuy vết thương này thoạt nhìn có phần trông kinh khủng nhưng cũng chưa thể khiến bọn họ mất mạng.
Không phải là Lý công tử tính toán nhầm lẫn đấy chứ?
Suy đoán này, cảm giác không ổn chút nào!
Có điều, vì để giữ thể diện cho Lý Nguyên mà mọi người không nói ra nghi ngại trong lòng, cả đám chỉ biết hai mặt nhìn nhau, nhất thời đều không biết nói gì cho phải.
Không gian lập tức trở nên im ắng lạ thường.
Tống Giang trông thấy đám người Cao Cầu đi ra khỏi đại môn thì trên mặt không khỏi có vẻ thất vọng tột cùng.
Lý công tử không động thủ mà để mặc cho Cao Cầu rời đi, chứng tỏ không có ý định đuổi cùng giết tận rồi!
Ôi, Lý huynh quá khinh địch rồi.
Sau này, chỉ sợ sẽ không còn được yên ổn nữa!
Vốn Tống Giang cũng không tin điều mà Lý Nguyên nói, Cao Cầu không sống nổi đến ngày mai.
Phù!
Trong lòng Cao Cầu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dựa vào tu vi của hắn đủ để nghe được rõ ràng lời đề nghị của Tống Giang với Lý Nguyên.
Hắn thật sự lo lắng rằng Lý Nguyên nghe theo Tống Giang mà đuổi tận giết tuyệt hắn.
May thay, Lý Nguyên “tự cao tự đại” không nghe theo đề nghị của Tống Giang.
Hừ, ngươi tự tin đến vậy sao, tương lại ta sẽ khiến cho ngươi hiểu rõ hành động để ta rời đi ngày hôm nay ngu xuẩn đến cỡ nào.
Còn nói ta không sống nổi đến ngày mai!
Hừ, ngươi cho rằng ngươi là ai, Thánh Nhân chắc? Ngươi nói ta không thể sống lâu là ta không thể sống lâu được à?
Ta chẳng những sẽ sống hết ngày mai, thậm chí ta còn sống tốt, trở nên bất tử!
Trong lòng Cao Cầu âm thầm phát bực!
Hắn đi ra khỏi cổng, đi đến bên ngoài.
Lúc này mới dám thả lỏng tâm trạng đang căng như dây đàn.
Xem ra, Lý Nguyên kia, thật sự là một kẻ kiêu ngạo!
Sau khi trở về, phải trả thù hắn như thế nào đây?
Hơn nữa, Thất Bảo Kim Liên và Thái Hư Mê Tung Trận đều bị phá hủy, sau khi trở về biết ăn nói thế nào với Thái Kinh và Tần Cối đây?
Nhức đầu!
Trong lúc tâm tư của Cao Cầu đang xoay chuyển, đột nhiên hắn trông thấy một đoàn người từ từ đi tới từ con hẻm đối diện.
Nhóm người này vô cùng đặc biệt.
Khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái là không rời đi được..
Chính xác là năm người, tất cả đều là nữ.
Năm nữ tử có dung mạo tuyệt trần, trên người thống nhất mặc trang phục thêu kim mãng màu tím đậm, đầu đội mũ Phượng phi màu tím, chân mang giày mãng văn hắc vân.
Chỉ có duy nhất nữ tử đứng đầu là có vẻ hơi khác, trên cổ áo, ống tay áo kia thêu viền vàng.
Năm vị nữ tử này yên lặng xuất hiện từ trong con hẻm nhỏ.
Mỗi bước đi đều giống hệt nhau, như được đo bằng thước.
Dáng người các nàng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng về phía trước, không cười đùa, dáng vẻ nghiêm túc khác hẳn mọi người.
Bầu không khí dường như cũng bị ảnh hưởng bởi sự nghiêm nghị của các nàng mà trở nên lắng đọng.
Thời gian trôi đi chậm chạp.
Bởi vì cổng lớn bị phá hủy cho nên tất cả nhóm người Tống Giang, Triều Cái, Lâm Xung, Lỗ Trí Thâm đang ở trong sân đều nhìn thấy năm vị nữ tử với vẻ mặt nghiêm trang từ xa, gương mặt bọn họ không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
Trang phục của nhóm nữ tử này giống như là quan phục gì đó.
Nhưng hình như chưa bao giờ trông thấy loại quan phục này?
Chỉ có trên mặt của Hoa Tử Hư có vẻ chấn động.
Dường như hắn biết điều gì rồi.
Cao Cầu trông thấy năm vị nữ tử này thì lập tức tái mặt.
Hết sức lo lắng.
Chỉ thấy hắn không chút do dự chạy chậm về phía năm vị nữ tử trước mặt, tiếp đó là hết mực cung kính khom người hành lễ thưa: “Hạ quan Cao Cầu, bái kiến Chưởng Ấn Thượng Cung đại nhân. Thân thể hạ quan hơi bất tiện, lễ nghĩa chưa được chu toàn, xin Thượng Cung đại nhân thứ tội.”
Mấy người Lâm Xung, Tống Giang thấy thái độ của Cao Cầu với nữ tử, lại nghe thấy Cao Cầu xưng hô thì tinh thần đều bị kích động, vẻ mặt thay đổi, da đầu cảm thấy tê rần.
Thượng Cung, đây không phải là chức quan của thị nữ bên cạnh Nữ hoàng bệ hạ à?
Ngày thường không phải đều luôn theo sát Nữ hoàng bệ hạ hay sao.
Chỉ khi tuyên cáo dụ lệnh, truyền đạt thánh chỉ của Nữ hoàng bệ hạ mới tạm rời khỏi hoàng cung.
Mà Chưởng Ấn Thượng Cung đứng đầu tất cả Thượng Cung.
Tuy phẩm cấp chỉ ở mức tam phẩm nhưng bởi vì ngày thường luôn bên cạnh Nữ hoàng bệ hạ, nên chắc chắn là cận thần của Nữ hoàng bệ hạ.
Vị vậy mà coi như từ trên xuống dưới, từ Tể Tướng đương triều, tam công cửu khanh thì khi nhìn thấy Chưởng Ấn Thượng Cung đều tỏ ra hết mực cung kính không dám chậm trễ chút nào.
Đặc biệt hơn là từ khi Nữ hoàng bệ hạ lên ngôi, Chưởng Ấn Thượng Cung vẫn đảm đương đến bây giờ.
Địa vị lại càng vô cùng đặc biệt.
Không phải Chưởng Ấn Thượng Cung rất hiếm khi rời khỏi Bệ Hạ hay sao?
Tại sao nàng lại xuất hiện trong con hẻm này?
Hơn nữa là, chúng ta có cần bước đến hành lễ không?
Nghe nói, Thượng Cung xuất hành nhưng là đại diện cho uy nghiêm của Nữ Hoàng.
Theo bản năng Tống Giang liếc nhìn Lý Nguyên một cái.
Hắn thấy Lý Nguyên vẫn ung dung thưởng thức món ăn, nhấm nháp rượu, thì trong lòng không khỏi choáng váng.
Điều này cũng không khiến Lý công tử có vẻ hoang mang cơ à?
Chưởng Ấn Thượng Cung đi đầu lạnh lùng nhìn lướt qua Cao Cầu một cái, tiếp đó cất giọng lạnh băng: “Bệ hạ có khẩu dụ.”
Cao Cầu cả kinh, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
“Bọn thần nghe chỉ.”
Tất cả đám người Lục Khiêm, Tiết Phách đứng sau hắn đều đồng loạt quỳ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận