Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1276 - Thánh Nhân có low như thế sao?!!

Không giống như yêu thú sinh ra đã có linh thức gì cả?
“Ngươi vẫn chưa trả lời, tại sao ngươi muốn bắt ta?”
Khổng Tuyên hỏi Tô Trường Ly.
Tô Trường Ly ngược lại không hề che giấu mục đích của bản thân: “Ngươi đã ăn quả Ngũ Hành rồi, nên ta muốn bắt ngươi để luyện ra quả Ngũ Hành.”
Khổng Tuyên nghe xong trợn trắng mắt.
Hắn châm biếm: “Ngươi một ngày ăn nhiều Hỗn độn linh quả như vậy, còn để ý đến quả Ngũ Hành của ta?”
Mỗi ngày Tô Trường Ly đều lén lút đến vườn cây trái để hái quả, Khổng Tuyên vẫn luôn theo dõi và ghen tị trong lòng.
Mặc dù ngày nào hắn cũng bắt côn trùng trong vườn, nhưng lại không dám ăn trộm trái cây.
Nếu không, thiếu một chút là sẽ bị Thược Dược dạy dỗ cho một bài học.
Tô Trường Ly kinh ngạc đáp: “Cái gì, ngươi nói mấy quả ta ăn đều là Hỗn độn linh quả? Lẽ nào chỗ cây ăn quả này thật sự là Hỗn độn linh căn sao?”
Nàng vẫn luôn không tin rằng cái cây ăn quả này là Hỗn độn linh căn.
Dù sao, càng hiểu rõ về Hồng Hoang, nàng càng hiểu được sự trân quý của Hỗn độn linh căn.
Nếu như cữu cữu hờ có một cây Hỗn độn linh căn, nàng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận, có thể nói là may mắn.
Nhưng khắp vườn là Hỗn độn linh căn… nàng lại không ngu ngốc giống như Hoàng Vĩ Kỳ, cữu cữu nói mùi rắm thơm có thể tin tưởng được!
Khổng Tuyên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Trường Ly, không khỏi nghi hoặc: “Không phải Thược Dược tiền bối đã nói hết cho ngươi biết rồi sao?”
“Tại sao ngươi lại gọi là Thược Dược tiền bối?”
Tô Trường Ly bắt được một thông tin không bình thường khác.
Thược Dược không phải là nha hoàn của cữu cữu hờ sao?
Làm sao lại làm tiền bối rồi?
Khổng Tuyên: “Đương nhiên là bởi vì Thược Dược tiền bối có tu vi cao hơn ta rồi.”
Tô Trường Ly: “Vậy ngươi có tu vi gì?”
Khổng Tuyên ngẩng cao đầu: “Ta vừa mới tu luyện đến cảnh giới Thánh Nhân không lâu.”
“Ha ha!”
Tô Trường Ly nghe thấy vậy, đột nhiên lạnh lùng cười.
Rõ ràng trên ddienj thoại viết Hồng Hoang chỉ có tám vị Thánh Nhân.
Người trở thành Thánh muộn nhất chính là Côn Bằng lão tổ.
Nhưng trước giờ chưa từng nghe nói đến, một con gà trống trở thành Thánh cả!
Vả lại, đường đường là Thánh Nhân tại sao mỗi ngày lại bắt côn trùng trong vườn trái cây chứ?
Thánh Nhân có low như thế sao?
Hơn nữa, nếu Khổng Tuyên là Thánh Nhân rồi, vậy người được Khổng Tuyên gọi là Thược Dược tiền bối kia lại ở cảnh giới gì?
Cữu cữu hờ lại ở cảnh giới gì?
Chẳng lẽ tu vi của bọn họ lại cao hơn Thánh Nhân sao?
Việc này căn bản là không có khả năng.
Khoác lác cũng không biết ngượng mồm!
Khổng Tuyên chú ý đến biểu cảm của Tô Trường Ly, biết đối phương không tin.
Chỉ là hắn không quan tâm.
Hắn nhắc nhở Tô Trường Ly: “Sau này ngươi đừng bắt ta, muốn luyện ta thành đan dược. Ngươi chỉ cần nghe lời cữu cữu của ngươi thì thiên tài địa bảo gì không thể có chứ, hà tất phải bỏ gần tìm xa.”
Nói xong hắn rời đi.
Tô Trường Ly không có ngăn cản.
Mặc dù con gà trống này không thể nào là Thánh Nhân, nhưng sau lần bắt trước đó nàng đã hiểu đối phương không phải là đối thủ mà nàng có thể đối phó được, so với tu vi hiện tại của mình.
Đáng tiếc, quả Ngũ Hành của ta!
Trong nháy mắt, hai người Tô Trường Ly và Hoàng Vĩ Kỳ đã sống trong phủ đệ hơn một tháng.
Mặc dù lần trước không thể bắt được Khổng Tuyên, nhưng Tô Trường Ly cũng không rời khỏi nơi này.
Đương nhiên, nguyên nhân chắc chắn không phải bởi vì những món ăn mà cữu cữu hờ làm quá ngon.
Dù sao đi đâu cũng là tu luyện, ở đây tu luyện không phải là như nhau sao?
Hơn một tháng này, Tô Trường Ly phát hiện ra một chuyện đáng kinh ngạc, tốc độ tu luyện của nàng so với trước kia nhanh hơn gấp mười mấy lần.
Tu luyện Cực Đạo Thiên Ma Sách cực kỳ dễ dàng, cơ bản không có gặp phải bất kì trở ngại hay khó khăn gì.
Nàng không rõ vì sao tốc độ tu luyện của bản thân lại đột nhiên trở nên nhanh đến như vậy?
Có phải bởi vì Thược Dược từng nói, phòng ngủ của nàng có thể tập hợp được hỏa chi bản nguyên chi lực của Hồng Hoang không?
Hay là bởi vì cữu cữu hờ từng nói, đồ ăn hắn làm có chứa đạo vận có thể cải thiện thể chất?
Hoặc là bởi vì trái cây trong vườn cây thật sự là Hỗn độn linh quả?
Hoặc là đều có tất cả các nguyên nhân trên?
Tô Trường Ly không thể hiểu được nội tình bên trong.
Một ngày.
Sau khi ăn sáng xong, hai người Tô Trường Ly và Hoàng Vĩ Kỳ chơi xích đu trong hoa viên.
Chơi chưa được bao lâu, các nàng nghe thấy một giọng nói êm dịu trong trẻo như chuông bạc vang lên từ phía cửa trước.
“Dương bá, ta về rồi đây.”
“Nghe nói ta còn có hai cháu gái, không biết bọn họ đang ở đâu?”
Tô Trường Ly và Hoàng Vĩ Kỳ nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ kì lạ. Không biết giọng nói này là của ai?
Các nàng tới nơi này cũng đã gần hai tháng rồi, ngoại trừ một ông lão ra rất ít khi có người khác tới thăm, càng không thấy cữu cữu rời khỏi phủ đệ.
Phủ đệ thanh tịnh không chê vào đâu được.
Đây là lần đầu tiên hai người nghe thấy giọng nói hoạt bát như vậy trong phủ đệ.
Trong lúc hai người đang âm thầm hoài nghi, hai bóng người một cao một thấp, một lớn một nhỏ xinh đẹp từ cửa trước tiến vào.
Nhìn thấy dáng vẻ của hai người này, biểu cảm của Tô Trường Ly và Hoàng Vĩ Kỳ không khỏi âm thầm chấn động không thôi.
Nữ tử cao có dáng dấp phong hoa tuyệt đại, tươi sáng động lòng người, nhìn rất trẻ trung dào dạt, tràn ngập sức sống.
Dung mạo đúng là hiếm có trên đời, chỉ kém Thược Dược một phần.
Còn người thấp hơn lại là một tiểu cô nương, độ tuổi không chênh lệch Tô Trường Ly là bao.
Làn da vô cùng mịn màng, còn trắng mịn hơn cả búp bê sứ, trông rất đáng yêu.
Chỉ có điều không phù hợp với độ tuổi của đối phương là, từ trong ra ngoài của tiểu cô nương lại toát ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, không giận tự uy.
Hai người này giống như vì sao trong đêm tối, xuất hiện vô cùng tỏa sáng rực rỡ vô song, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận