Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 172 - Nguyên Thủy Thiên Tôn quỳ xuống!

Nguyên Thủy Thiên Tôn ở chính giữa khí sát phạt, hắn cảm nhận được áp lực, kinh khủng gấp vạn lần so với bất kỳ ai.
Vốn dĩ sau khi nhìn thấy Dương Hòe, hắn đã chuẩn bị xong đấu pháp hai bên.
Bàn Cổ Phiên và Chư Thiên Khánh Vân đã sớm được âm thầm thúc giục.
Nhưng cho dù là bên cạnh khí sát phạt, hắn phát hiện ngay cả sức động đậy ngón tay cũng không có, nguyên thần đã sớm mất khả năng liên lạc với pháp bảo.
Nhìn Dương Hòe chậm rãi đi về phía hắn, mồ hôi hột to như hạt đậu lập tức rơi xuống từ trên trán Nguyên Thủy Thiên Tôn, hắn cũng không dám dùng tay lau.
Dương Hòe đi đến càng gần, Nguyên Thủy Thiên Tôn thừa nhận áp lực càng lớn.
Bước chân của Dương Hòe giống như dẫm ở trên trái tim của hắn, khiến hắn khó có thể chịu đựng.
“Ken két!”
Khi Dương Hòe cách hắn trăm bước, bởi vì Nguyên Thủy Thiên Tôn chịu áp lực quá lớn, mạch máu trên người lao nhao bạo liệt, cơ bắp nổ bung, xương vỡ vụn.
Thánh huyết nhuộm cả mặt đất.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không chịu nổi, một tiếng ùm lại trực tiếp quỳ ở trên mặt đất.
Đệ tử Xiển giáo ngây ngốc nhìn cảnh tượng không thể tin nổi.
Hình như đỉnh đầu cũng sắp nứt ra.
Mới nghe Thánh Nhân quỳ xuống lần đầu, nhưng hôm nay lại tận mắt nhìn thấy.
Hơn nữa người này còn là sư phụ của bọn họ.
Bình thường cao cao tại thượng, miệng ngậm lệnh trời, uy nghiêm trang trọng, khiến người ta không dám xúc phạm sư phụ chút nào.
Đệ tử Xiển giáo cảm thấy tín ngưỡng cho tới nay ầm ầm sụp đổ vào giờ khắc này.
Dương Hòe là ai? Tại sao có thể khiến Thánh Nhân quỳ xuống… Công tử ca trẻ tuổi là ai? Tại sao lão già lợi hại như thế lại lái xe cho hắn, tại sao lại nghe hắn phân phó? Một Địa Tiên kỳ lại có nữ bộc tuyệt thế, còn có lão gia gia lợi hại, mà ta lại không có? Vô số nghi vấn điên cuồng xoáy trong đầu óc Xiển giáo đệ tử, khiến bọn họ nghi ngờ cuộc đời.
Lúc này Lý Nguyên đã dẫn muội muội ngồi trong xe ngựa.
Màn vải trên cửa sổ xung quanh xe ngựa tự động cuồn cuộn, khiến Lý Nguyên, Ðát Kỷ, Ngao Châu cũng có thể rõ ràng cùng nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Kể từ khi Lý Nguyên xuất hiện, cả người Ngao Châu vẫn dại ra.
Nàng biết Lý Nguyên rất không bình thường, có thể chỉ điểm Thánh Nhân, suy diễn thiên cơ, có chí bảo tuyệt thế.
Nhưng mặc dù nàng đã rất coi trọng Lý Nguyên, nhưng làm sao cũng không thể nghĩ ra, một người hầu của Lý Nguyên lại có thể khiến Thánh Nhân quỳ xuống.
Thánh Nhân quỳ xuống! Đây là chuyện mà Tổ Long từng là chúa tể vạn cổ cũng không dám tưởng tượng.
Ánh mắt Ngao Châu nhìn Lý Nguyên tràn đầy tia sáng kỳ dị.
Lúc trước, phụ vương không được nàng đồng ý, cưỡng ép gả nàng cho Lý Nguyên, mà Lý Nguyên lại không thèm liếc nhìn nàng, mặc dù nàng có chút thiện cảm đối với Lý Nguyên, nhưng chút thiện cảm đã sớm biến thành mất mát và bất mãn.
Nhưng giờ khắc này, trong lòng nàng không còn mất mát và bất mãn, trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ, cho dù từ nay về sau Lý Nguyên không quan tâm nàng như thế nào, nàng cũng tuyệt đối không buông tay.
Quyết định của phụ vương thật sự là quá anh minh! Giờ phút này, vẻ mặt của Ðát Kỷ cũng trở nên trợn mắt há hốc mồm.
Nàng kinh ngạc há rộng cái miệng nhỏ nhắn, ngây ngốc nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn quỳ trên mặt đất, còn có… quản gia lưng còng.
Chỉ cảm thấy đây là đang nằm mơ.
Đây là quản gia của chúng ta sao? Quản gia chúng ta lợi hại như thế à! Nàng đột nhiên nhớ ra lời nói ban đầu Nữ Oa nói với nàng, nói Dương Hòe là cao thủ vô cùng lợi hại, tu vi không kém Thánh Nhân.
Ban đầu nàng gần như không tin, bây giờ nhìn lại, Nữ Oa còn nói Dương Hòe yếu! Làm sao Thánh Nhân bình thường có thể khiến như Nguyên Thủy Thiên Tôn quỳ lạy dưới chân mình! Tại sao nhân vật lợi hại như thế lại làm quản gia cho chúng ta. Ðát Kỷ đột nhiên quay đầu nhìn ca ca, con mắt lanh lợi chuyển động không ngừng.
Xem ra trở về phải dùng đại hình hầu hạ, lần này nhất định phải ép khô tất cả toàn bộ bí mật của ca ca thối.
“Chát, chát, chát…”
Khi mọi người ở đây dại ra, Dương Hòe đã đi tới trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, cởi giày vải trên chân xuống, bắt đầu vả mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Mà Nguyên Thủy Thiên Tôn quỳ ở nơi đó, không biết phản kháng.
Chỉ hai lần đánh miệng Nguyên Thủy Thiên Tôn đã phun thánh huyết, cũng bị in hai dấu giày đỏ tươi ở hai bên gương mặt.
Thật sự dùng đế giày vả miệng! Tại sao sư tôn không phản kháng? Đệ tử Xiển giáo ngây ngốc nhìn cảnh này, trong đầu trống rỗng, nghẹn họng im lặng.
Nhóm người Quảng Thành Tử, Vân Trung Tử không khỏi khóc ròng.
Trong mắt Nhiên Đăng đạo nhân, Từ Hàng đạo nhân, Phổ Hiền chân nhân, Văn Thù Quảng Pháp có u quang lóe lên: Xiển giáo bị nhục như thế, còn có thể ở lại không?
Vẻ mặt Na Tra đọng lại. Trong lòng hắn ngơ ngác nghĩ, chuyện này, thật sự do ta gây ra sao? Lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi.
Trong lòng Dương Tiễn điên cuồng hét lên: Đại trượng phu, thù hận ân tình nên thoải mái như thế, treo lên đánh các loại không phục.
Khóe miệng Lão Tử co giật, Thông Thiên trợn mắt há hốc mồm, Nữ Oa, Hậu Thổ không đành lòng nhìn thẳng.
Nhưng trong lòng Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề có phần hả hê một chút: Ta không cô độc, sau này Nguyên Thủy Thiên Tôn không thể cười nhạo chúng ta.
Nguyên Thủy Thiên Tôn chẳng những hộc máu mồm, trong lòng lại càng phun máu.
Thánh Nhân như ta lại làm trò trước mặt các đệ tử, bị người ta vả miệng.
Khuất nhục, vẫy vùng, lòng như chết lặng, đều không đủ để hình dung tâm trạng Nguyên Thủy Thiên Tôn giờ phút này.
Đối với người sĩ diện như hắn, sự nhục nhã này quả thực còn khó chịu hơn so với trực tiếp giết hắn.
Hắn cố gắng thúc giục Bàn Cổ Phiên và Chư Thiên Khánh Vân, nhưng hai chí bảo bình thường sai khiến như cánh tay, giờ phút này căn bản không có phản ứng.
“Bốp, bốp, bốp.”
Rất nhanh, Dương Hòe dùng đáy giày đánh xong hai mươi cái.
Mặc dù cũng chỉ có hai mươi cái, nhưng cằm Nguyên Thủy Thiên Tôn đã sớm bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận