Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 468 - Mau chém đầu ta, ta còn muốn làm màu! (2)

Vẫn là bị Trụ vương moi tim mà chết.
Chỉ có điều, lý do giết Tỷ Can ở thế giới này không phải là vì trị tâm bệnh cho Ðát Kỷ, mà là Trụ vương nghe nói Thất Xảo Linh Lung Tâm của Tỷ Can có thể khiến hắn trọng hoán hùng phong.
Thế nên Trụ vương không chút do dự móc tim của Tỷ Can.
“Haizz!”
Hoàng Phi Hổ để chén rượu xuống, nặng nề thở dài, vô cùng đau đớn nói: “Rốt cuộc là Trụ vương sao vậy? Sao ngay cả Tỷ Can cũng giết? Đây lại còn là thúc thúc ruột của hắn!”
Đặng Cửu Công cũng cảm khái nói: “Lúc trước tiểu hữu suy tính nói, Tỷ Can sẽ bị móc tim mà chết.
Ta còn tưởng rằng Tỷ Can bởi vì chính vụ mà đắc tội Trụ vương, do đó được ban chết.
Làm sao cũng không nghĩ ra, Trụ vương dùng lý do hoang đường như vậy để lấy mạng Tỷ Can, cái chết của Tỷ Can không đáng giá.
Haizz!”
Vừa nói, hắn nặng nề thở dài! Hoàng Phi Hổ tán đồng nói: “Ai nói không phải là cái bệnh kia của hắn, trái tim của Tỷ Can làm gì có thể trị khỏi cái kia… Lời nói của Di Lặc không hợp lẽ thường như thế, không nghĩ tới Trụ vương lại thật sự tin tưởng!”
Hoàng Phi Hổ là cận thần của Trụ vương, vì vậy vô cùng rõ ràng bệnh Trụ vương mắc là bệnh thái giám.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Thật ra thì Thất Xảo Linh Lung Tâm của Tỷ Can vẫn có một chút tác dụng, lấy Thất Xảo Linh Lung Tâm làm thuốc dẫn, có thể luyện chế ra một loại đan dược có thể khôi phục năng lực trong thời gian ngắn.
Bởi vì Tỷ Can là hoàng thúc, Thất Xảo Linh Lung Tâm có huyết mạch hoàng thất, thế nên dùng Thất Xảo Linh Lung Tâm của Tỷ Can luyện chế đan dược, mới có thể có hiệu quả với Nhân Hoàng.”
Hoàng Phi Hổ và Đặng Cửu Công nghe vậy, lập tức ngẩn ngơ.
Bọn họ không nghĩ tới trái tim cả Tỷ Can lại thật sự có hiệu quả.
Hoàng Phi Hổ kịp phản ứng, hắn có chút bất mãn nói với Lý Nguyên: “Lý lão đệ, ngươi nghe thấy Tỷ Can chết thảm, sao vẫn bình tĩnh thản nhiên như vậy, không một chút bi thương.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Bởi vì đối với ta, cái chết không phải là điểm cuối cùng, tương lai vẫn sẽ gặp lại Tỷ Can, bi thương quá cái gì?”
“Không biết khi nào có thể gặp nhau nữa?”
Hoàng Phi Hổ tò mò hỏi.
Lý Nguyên: “Sau khi ngươi chết.”
Hoàng Phi Hổ nghe vậy, khóe miệng không tự chủ co quắp một chút.
“Thật hay giả?”
Hắn có phần nghi ngờ nhìn Lý Nguyên, không biết Lý Nguyên có phải cố ý chọc giận hắn hay không: “Ta chưa bao giờ nói láo.”
Lý Nguyên thản nhiên nói.
Hoàng Phi Hổ sẽ chết vào thời kì cuối Phong Thần, sau khi chết lại bắt đầu Phong Thần, mà sau khi Phong Thần, hai người có thể gặp nhau, thế nên quả thật Lý Nguyên không nói láo.
Nhưng Hoàng Phi Hổ chung quy vẫn thấy là lạ.
“Ngươi nói tương lai của ta sẽ ngã ngựa chết thảm, không biết tương lai là bao lâu?”
Hoàng Phi Hổ tò mò hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên an ủi: “Kiên nhẫn chờ xem, còn thời gian mấy năm.”
Hoàng Phi Hổ liếc mắt: “Quỷ đại gia mới có thể kiên nhẫn chờ chết!”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Tương lai ngươi đúng là quỷ đại gia.”
Sau khi Hoàng Phi Hổ chết sẽ được phong làm Đông Nhạc Đại Đế.
Trông coi U Minh Địa phủ và tầng mười tám Địa Ngục, mặc dù không có thực quyền, nhưng đúng thật là “Quỷ đại gia”.
Hoàng Phi Hổ quyết định không khua môi múa mép với Lý Nguyên, càng nói càng buồn bực.
Hắn không phân rõ lời của Lý Nguyên là thật hay giả.
Đặng Cửu Công phiền muộn nói: “Mấy năm này, Trụ vương càng ngày càng hỉ nộ vô thường, thật lo lắng giang sơn Thành Thang, có bị mất ở trong tay của hắn không?”
Hoàng Phi Hổ an ủi: “Nghe nói Văn thái sư đã đánh bại bảy mươi hai chư hầu Bắc Hải, ít ngày nữa là có thể khải hoàn trở về, chỉ cần đợi Văn thái sư trở về, vậy là có thể ngăn cản Trụ vương làm xằng làm bậy, khiến Trụ vương cải tà quy chính.
Lý Nguyên nói: “Đợi một tháng sau, ngươi không nói lại lời này.”
“Lý lão đệ có ý gì?”
Hoàng Phi Hổ không hiểu nói.
Lý Nguyên: “Một tháng sau, ngươi sẽ thành kẻ thù không đội trời chung với Trụ vương, không thấy Trụ vương có thể cải tà quy chính.”
Shh! Hoàng Phi Hổ hít vào một hơi, lắc đầu nói: “Cả nhà Hoàng gia trung liệt, sao ta có thể làm địch của Trụ vương? Chắc chắn là say rượu.”
Lý Nguyên nhàn nhạt cười, không giải thích.
“Đúng rồi!”
Đặng Cửu Công đột nhiên nhớ tới cái gì, nhắc nhở Lý Nguyên: “Tỷ Can để ngươi chăm sóc con gái của hắn, ngươi cũng đừng quên.”
Hắn cũng muốn dùng cái này nhắc nhở Lý Nguyên, đừng quên chăm sóc chuyện của Đặng Thiền Ngọc - con gái của hắn.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Không quên được.”
...
Ban đêm.
Đông Thành Triều Ca.
Phủ Quốc Sư.
Một người người mặc áo đen vóc người nhỏ nhắn, đeo một thanh bảo kiếm, thân nhẹ như yến bay qua tường viện, lặng yên không một tiếng động đột nhập vào phủ quốc sư.
Người mặc áo đen không thấy rõ tướng mạo, chỉ có một đôi mắt đen nhánh lộ bên ngoài.
Chẳng qua, từ trên vóc người thướt tha của nàng có thể thấy được, người mặc áo đen là một nữ tử.
Thân thủ nàng vô cùng lưu loát, thân hình nhạy bén không ngừng xuyên qua ở bên trong phủ Quốc Sư, thuần thục tránh né tăng nhân tuần tra gõ mõ cầm canh, không tạo ra một chút âm thanh.
Người mặc áo đen ở bên trong phủ quốc sư tìm kiếm một lúc, không biết đang tìm kiếm cái gì.
Lại dường như không có mục đích.
“Cốp cốp cốp…”
Khi người mặc áo đen không biết nên đi nơi nào, nàng đột nhiên nghe thấy một trận tiếng vang gõ mõ, truyền ra từ một nơi yên tĩnh không xa trong viện.
Người mặc áo đen không do dự, lập tức đi tới viện kia.
Tiếng mõ phát ra càng rõ ràng.
Nàng đi tới trước một gian phòng, xuyên qua cửa sổ, chỉ thấy có một hòa thượng mập nhắm hai mắt khoanh chân ngồi ở chính điện ngay giữa trên đài sen, vừa niệm kinh, vừa gõ mõ, lộ vẻ bình tĩnh mà thần bí.
Người mặc áo đen nhìn thấy hòa thượng mập, trong ánh mắt đột nhiên bắn ra hung quang thù hận.
“Yêu tăng, rốt cuộc tìm được ngươi!”
Nàng không chút băn khoăn đụng vỡ cửa sổ, rút kiếm phi thân đâm về phía hòa thượng mập.
Động tác có vẻ đặc biệt gọn gàng, nước chảy mây trôi.
Hình như hòa thượng mập không phát hiện có người xông tới, vẫn nhắm hai mắt, gõ mõ không nhanh không chậm, đọc kinh văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận