Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 594 - Khinh bỉ, đó mà là yêu ngươi sao?!

Ngọc Đế lại nói: “Lúc trước không phải là thương lượng để Tôn Ngộ Không đi phá hoại Ngao Quang cái lão thất phu kia sao? Sao Tôn Ngộ Không không đi, lại chiếm được Kim Cô bổng? Phật môn làm việc, cũng quá không đáng tin đi.”
“Aizz!”
Lý Nguyên thầm thở dài một tiếng, thu lại tầm nhìn về phía Hoa Quả sơn.
Thế gian này, trừ phi mạnh như hắn, nếu không nào có tiêu dao tự tại thật sự? Đến ngay cả Thánh Nhân đều phải chịu ràng buộc, huống chi là Tôn Ngộ Không!
“Leng keng leng keng...”
Chính vào lúc này, một trận âm thanh chuông gió đánh gãy suy nghĩ của Lý Nguyên.
Hắn nhìn về phía cửa, chỉ thấy một cái đầu mỏ nhọn răng nanh, có một con lợn nhỏ lông đen to bằng nửa con chó, bỗng nhiên chạy loạn từ ngoài cửa xông vào, bỏ qua móng lợn cứ chạy loạn trong phòng.
Theo con lợn lông đen xông vào, ngoài cửa còn vang lên một âm thanh huyên náo, ồn ào.
“Mọi người mau đến đây, lợn chạy loạn vào trong khách điếm này rồi!”
“Con trư ôn này, cũng không biết là nổi điên cái gì, vậy mà lại từ trong chuồng lợn chạy ra ngoài, thật biết chạy mà, đều chạy mười mấy con đường rồi!”
“Chạy vào trong phòng là tốt rồi, mọi người chắn kín cửa lại, xem nó còn có thể chạy đi đâu.”
“...Éc.”
Theo tiếng thét gào, một đám người ăn mặc đơn sơ, nam nữ trung niên gương mặt tối sầm xông vào.
Đám người kia sau khi xông vào, liếc đông ngó tây, tìm kiếm hình bóng heo nhỏ.
Rất nhanh sau đó, mấy người họ đã tìm thấy Lý Nguyên đứng sau quầy.
Thấy Lý Nguyên quần áo hoa lê, dáng người ngọc thụ lâm phong, nổi bật bất phàm, so với bất kì quý công tử nào bọn họ gặp trước đây, còn có phong độ, khí chất cao quý hơ, mọi người trong một khoảnh khác trở nên lễ phép hơn vài phần, giọng điệu lớn tiếng ban đầu, cũng đột ngột ngưng lại.
Rất sợ hãi nếu quấy rầy đến quý công tử đây.
“Công tử, làm phiền rồi!”
Một hán tử nhìn có vẻ trung thực trong đó, cuống quýt hướng về phía Lý Nguyên thi lễ.
Những người khác thấy vậy, cũng học theo nhanh chóng hành lễ.
Lý Nguyên bình tĩnh nhìn bọn họ.
Một nông phụ nhanh chóng giải thích:
“Heo nhỏ nhà bọn ta bị xổng ra ngoài, xong thẳng vào khách điếm của công tử, xin công tử thứ lỗi cho.”
“Cho bọn ta vào bắt heo nhỏ ra. Bọn ta sẽ không làm loạn ở khách điếm của công tử nữa.” Một người vội vàng nói bổ sung.
Lý Nguyên nhìn lưới qua heo nhỏ.
Chỉ thấy heo nhỏ đang vội vã chạy quanh đại sảnh.
Hắn hướng về phía đôi nam nữ mộc mạc nói :
“Ta gần đây muốn ăn heo sữa quay, hay là hai người bán nói cho ta đi.Tiếp lấy.”
Nói đoạn, hắn ném một thỏi bạc vào nữ nhân nông dân đó.
Nông phụ cuống quít đón lấy thỏi bạc.
Thỏi bạc cũng rơi vào tay nàng.
Nặng!
Đây là cảm nhận đầu tiên của nông phụ.
Nàng vỗi vã nhìn về phía thỏi bạc trong tay, nặng gần mười hai lượng.
“Cái này, nhiều quá, không có tiền lẻ sao!”Nông phụ khổ sở nói.
Một con heo nhỏ, cùng lắm một hai văn tiền là đủ rồi, mười hai lượng bạc này đủ mua mấy chục con.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Không cần trả lại, các người ra ngoài đi.”
“Là thật sao?”
Nông phụ không giám tin hỏi lại.
Mấy người bên cạnh cũng mở to mắt ra nhìn.
Bọn họ không nghĩ rằng, có người chịu bỏ ra mười mấy lượng bạc mua một con heo.
Đây là quá kiêu ngạo rồi đó!
“Tiền cũng cho mấy người rồi, cũng có thể giả được nữa sao?”vẻ mặt Lý Nguyên hiền hoà nói.
“Cái này, nhiều quá rồi!”
Nông phụ vẫn còn hơi không biết phải làm sao.
Nàng cảm thấy một con heo nhỏ bán được nhiều bạc như vậy không thực tế lắm,
“Hay là, bọn ta mang heo nhỏ đi làm sạch sẽ cho công tử, hoặc nấu chín cho công tử luôn nhé?”
Lý Nguyên cười lắc đầu: “Không cần đâu”
Mấy người bên trong đang bất khả tư nghị, vài người thiên ân tại tạ rời khỏi khách điếm.
Khách điếm yên tĩnh trở lại.
Chỉ có tiếng hừ hừ không ngừng của heo nhỏ.
Thiên Bồng lúc này cực kì lo lắng.
Lúc mới chạy vào, hắn không chú ý.
Chờ đến khi nghe thấy có người muốn mua hắn, làm heo sữa quay, hắn mới phát hiện, thì ra Lý Nguyên ở đây!
Tuy là, hắn chỉ mới gặp mặt Lý Nguyên một lần, nhưng bây giờ người kia đã giúp hăn qua một kiếp nạn.
Có thể thấy bộ dạng Lý Nguyên, vẫn hệt như bộ dáng khắc trong đầu hắn, xho dù đã đầu thai chuyển thế thành heo, hắn cũng không sao quên được.
Dù sao, đây cũng là người đánh Ngọc Đế, Hạo Thiên, Dao Trì không còn chút tinh khí nào, cũng để lại chút mặt mũi cho Đạo Tổ.
Muốn quên cũng khó.
Sao hắn lại ở chỗ này?
Đây chắc chắn là vị mãnh nhân kia sao?
Có phải không nhỉ, hay là chỉ có dung mạo bên ngoài giống nhau mà thôi?
hắn mua mình, không lẽ thật sự sẽ nướng ta đó chứ?
Trong lúc nhất thời, óc heo của Thiên Bồng hiện lên rất nhiều nghi hoạc, chỉ cảm thấy óc heo của mình không đủ nhanh.
“Ngươi sao không chạy tiếp đi?” Lý Nguyên cười nhìn Thiên Bồng hỏi.
Thiên Bồng nháy mắt nhìn Lý Nguyên, không mở miệng.
Hắn không biết Lý Nguyên biết trong cơ thể con heo này có một linh hồn hay không?
Nếu như biết, thì người này khả năng cao là vị cao nhân thần bí kia.
Nếu như không biết, thì chỉ là người giống người mà thôi.
“Ngươi còn không nói chuyện với ta nữa là ta đem ngươi đi nướng thật đấy.” Lý Nguyên nói.
Thiên Bồng kinh ngạc nói:
“Người, người thật sự là Lý tiền bối sao?”
“Nếu không…thì có thể là ai?” Lý Nguyên hỏi ngược lại.
Thiên Bồng nhanh chóng hành lễ.
Chỉ là nhưng mà, hắn phát hiện sau khi mình biến thành heo, không biết phải hành lễ như thế nào.
Cuối cùng, vẫn là quỳ rạp trên mặt đất hành lễ với Lý Nguyên:
“Thiên Bồng bái kiến Lý tiền bối, đa tạ Lý tiền bối đã giải vậy giúp ta.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói:
“Ngươi không cần cảm tạ ta, coi như ta không giúp ngươi, cũng có thể tự mình trốn thoát.”
Thiên Bồng liến mặt nói:
“Bây giờ ta hoàn toàn không có tu vi, tu có công pháp theo trí nhớ, nhưng mới tu luyện mười mấy ngày, về cơ bản cũng chẳng có nhiều tác dụng. Nếu không được tiền bối ra tay giúp đỡ, ta có thể phải bị bắt ởtrong chuồng lợn một thời gian nữa mới có thể thoát ra, cho nên ta vẫn xin cảm tạ tiền bối.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận