Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1042 - Lý Nguyên và Đại Đạo (2)

Chỉ thấy ấm trà của Lý Nguyên trên cái bàn kia, trên thân đều có đạo văn bao trùm, không gian trong miệng ấm còn vô biên vô hạn hơn cả thế giới Hồng Mông.
Hồng Quân dùng thần thức dò xét một lượt, kết quả là thần thức của hắn lập tức bị khống chế, điên cuồng lao về phía ấm trà.
Cho dù hắn giãy giụa thế nào thì căn bản cũng không ngăn cản được lực hút của ấm trà với thần thức của hắn.
Dù cho hắn muốn chặt đứt thần thức cũng căn bản không có tác dụng.
Lực hút của ấm trà với thần thức bao hàm quá khứ vị lai, sinh mệnh luân hồi và dòng sông thời không, vì vậy Hồng Quân căn bản không chém đứt được.
Hồng Quân lập tức sợ đến vãi cả linh hồn, thẳng thừng hô lên mình sắp hồn phi phách tán.
Đúng lúc này, Lý Nguyên lạnh nhạt nhìn hắn một cái, bấy giờ Hồng Quân mới phát hiện, cuối cùng ấm trà cũng dừng lực hút với thần thức của hắn.
May mắn thoát được một kiếp, điều này khiến cho Hồng Quân sợ vô cùng.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, vì sao Thần Niệm lại không khống chế được bị ấm trà hấp thu.
Bởi vì tất cả quá khứ vị lai, sinh mệnh luân hồi, dòng sông thời không đều bị lực hút to lớn vô cùng hút đi, hoàn toàn không trốn được.
Năng lực của ấm trà này quả thực còn kinh khủng hơn Khai Thiên phủ gấp vạn lần.
Thần Niệm phát hiện mình không thể tránh thoát được lực hút của ấm trà, nhanh chóng ngừng giãy giụa lại, sau đó quyết định nhanh chóng phóng ra vô số đạo vận, cố gắng nghiền ấm trà thành bột mịn.
Nhưng mà, khi đối mặt với công kích của Thần Niệm, ấm trà bên ngoài cứng rắn khắp nơi xuất hiện đạo văn, hiện lên mấy đạo Huyền Quan, Thần Niệm trực tiếp công kích lên ngói tiên.
Cho đến lúc này, trong lúc tuyệt vọng Thần Niệm mới phát hiện, đạo văn bên ngoài ấm trà, kỳ thật có đến ba ngàn đạo.
Cũng giống như lưới pháp Đại Đạo trên khách điếm trống không này vậy.
Bởi vì, bất kể hắn công kích như thế nào, ấm trà cũng có thể phòng ngự.
Thần Niệm lúc này đã hoàn toàn không muốn đấu với Lý Nguyên nữa.
Hắn phát hiện, cho dù hắn có đánh ra toàn lực, Lý Nguyên vẫn có thể bình tĩnh.
Giống như hắn chẳng tạo ra chút lực nào.
Thần Niệm cũng bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc có phải hắn chứng đạo rồi không?
Nếu như hắn thực sự chứng đạo rồi, vì sao khi đối đầu với Lý Nguyên lại như tiểu hài tử vậy?
Không lẽ nào, Đại Đạo của Lý Nguyên so với hắn mạnh hơn ư?
Hắn cảm thấy trước tiên vẫn nên rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi nói tiếp.
Mà phương thức chạy trốn, cũng không thể giống người bình thường.
Hắn không bay về hướng cửa khách điếm, chỉ giật mình vì suy nghĩ của mình mà thôi.
Sau đó, ở nơi Mang Hoang phía xa thế giới, trong một cung điện phồn hoa.
Một thị vệ đứng bên trong Cang Kim, khí tức bên ngoài đột nhiên tăng mạnh, rất mạnh sau đó, Cang Kim nhanh chóng biến thành nhất tôn cao không thể với, trở thành cự nhân.
Kim sắc cự nhân này, chính là Thần Niệm.
Chỉ cần người khác có lòng, chứa đựng tên tuổi của hắn, hắn có thể trọng sinh.
Ngươi muốn đánh bại ta cũng được, nhưng muốn giết được ta, không ai có thể làm được! Thần Niệm có tự tin này.
Nhưng mà, rất nhanh sau, biểu cảm tự tin của hắn cứng lại.
Hắn phát hiện ra, lực hút của ấm trà bởi vì hắn trọng sinh ở Mãng Hoang đã biến mất, mà thần thức của hắn cũng đang điên cuồng lạc vào hư không.
“Tại sao có thể như vậy?”
Thần Niệm vừa sợ vừa tức giận, nhưng tay chân hắn không bị lúng túng.
Chỉ thấy kim quang trên người hắn đột nhiên toả sáng, trong một khoảnh khắc, thắp sáng toàn bộ Hồng Mông.
Ngay sau đó, chân linh Thần Niệm, ký sinh trực tiếp lên mọi loài vật ở Mãng Hoang, không cần biết là hoa cỏ cây cối hay sơn xuyên.
Những thứ như chân linh này, chỉ cần có thể tồn tại, Thần Niệm có thể dựa vào đó lập tức trọng sinh.
Nhưng mà, may thay chân linh Thần Niệm, đã phân bổ toàn bộ bên trong Hồng Hoang, ẩn dấu trong thời gian của cả tương lai lẫn quá khứ, bên trong Hỗn Độn lẫn Địa Hoả Phong Thuỷ, tất cả đều bao hàm ý niệm của hắn.
Nhưng mà, cho dù hắn đã phân tán chân linh bản thân sở hữu, nhưng vẫn cảm nhận được lực hút cực đại của ấm trà như cũ, hơn nữa còn điêm cuồng lôi kéo hắn.
Bất luận hắn chạy trốn đến quá khứ, hay là tương lai, tất cả chỉ là chuyện vô nghĩa.
Cuối cùng, khi Thần Niệm không cam tâm lại tuyệt vọng, toàn bộ chân linh tồn tại trong Hồng Mông, phân thân, tất cả đều bị hút vào bên trong ấm trà. Lý Nguyên mở ấm trà ra, phát động công kích, Thần Niệm bị hút vào bên trong “Hồng Mông ấm”, nói thì có vẻ rất lâu, nhưng trong lúc xảy ra đối kháng, kỳ thực trong mắt ba người Đát Kỷ, Tiểu Huỷ Tử, Tam Đẳng, cũng chỉ là trong một chớp mắt, sau đó nhìn thấy Thần Niệm buông lỏng bị hút vào ấm trà.
Quá trình diễn ra rất nhanh.
Thật sự giống như Thần Niệm căn bản không hề kháng cự.
Im lặng.
Nhất thời bên trong khách điếm rơi vào vắng lặng.
Nghe được cả tiếng kim rơi.
Mỗi một người đều nín thở, tim ngừng đập, ngây ngốc nhìn Lý Nguyên, còn nhìn cả bình trà trước mặt Lý Nguyên.
Ngay cả Giang Cùng Câu, cũng cảm thấy choáng váng.
Đại gia này căn bản không thể tin vào nhưng gì mình vừa thấy.
Thần Niệm cứ như thế bị hút vào ấm trà sao?
Hồng Mông không bị sụp đổ à? Không pháp tắc nào bị phá vỡ sao? Không tạo ra vụ nổ phá huỷ cả quá khứ và tương lai sao?
Lý Nguyên từ đầu đến cuối, không hề có động tác thừa.
Thần Niệm cứ như thế không hề có phản kháng bị nhét vào trông một cái bình trà sao?
Thần Niệm thực sự chỉ nói quá thôi sao?
Tại sao trước mặt Lý Nguyên, lại giống như một hài tử, không có một chút lực phản kháng nào như vậy?
Vô lý, quá vô lý.
Bất khả tư nghị, trong đầu đám người họ chỉ còn bất khả tử nghị.
Bọn họ không thế nào tưởng được, tu vi thật sự của Lý Nguyên, rốt cuộc cao bao nhiêu.
Thực lực quá đạo chi giữa khác biệt đến như vậy sao?
Đột nhiên trong lòng mọi người đối với Thần Niệm, sinh ra cảm giác đồng tình sâu sắc không gì sánh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận