Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1866 - Mọi người há mồm kinh ngạc (2)

Nếu như Lý Nguyên tham gia, nhất định nàng nhường Lý Nguyên, khiến Lý Nguyên được như nguyện cưới được nàng!
Thấy dáng vẻ ngọc diện tuấn nhan của Lý Nguyên, Dương Tuệ Lan thừa nhận, nàng thèm thân thể Lý Nguyên.
Song, dĩ nhiên Lý Nguyên không có suy nghĩ tham gia tỷ võ chọn rể.
Dương Tuệ Lan gần như không lọt vào pháp nhãn của hắn.
Lão Bạch cũng không có.
Lữ Tú Tài cũng không nghĩ, cũng không dám.
Về phần Lão Hình, hắn đã chịu hành hạ một lần, hiển nhiên sẽ không suy nghĩ chịu hành hạ lần thứ hai.
Mà Yến Tiểu Lục, hắn vẫn còn con nít!
Đại Chủy nói: “Bọn họ cũng không tham gia, tham gia với ta, cho ta một cơ hội.”
Dương Tuệ Lan thấy Lý Nguyên không có ý định tham gia tỷ võ chọn rể, trong lòng lập tức tiếc nuối không dứt.
Sao hắn lại không tham gia chứ?
Chẳng lẽ sợ đánh không lại ta sao?
Nhưng ta sẽ nhường cho ngươi!
Suy nghĩ một lúc, Dương Tuệ Lan dứt khoát trực tiếp hỏi Lý Nguyên: “Vị công tử này, ngươi muốn tham gia không?”
Điều này, tất cả mọi người phát hiện dị thường của Dương Tuệ Lan.
Đây rõ ràng là coi trọng Lý Nguyên thôi!
Lòng Lý Đại Chủy đang rỉ máu...
Điều duy nhất khiến Lý Đại Chủy dễ chịu chút chính là.
Chỉ thấy Lý Nguyên trực tiếp lắc đầu nói: “Không.”
Thái độ vô cùng dứt khoát.
Không có một chút nhân nhượng mập mờ.
Lý Đại Chủy lập tức đưa lưng về phía Dương Tuệ Lan, dựng thẳng ngón tay cái với Lý Nguyên: Huynh đệ tốt!
Đại Chủy còn tưởng rằng, Lý Nguyên vì thành toàn cho hắn, lúc này mới không tham gia luận võ chọn rể!
Lý Nguyên: “...”
Hắn chỉ có thể nói, Đại Chủy suy nghĩ nhiều.
Thấy Lý Nguyên từ chối dứt khoát như vậy, trong lòng Dương Tuệ Lan rất bi thương.
Nàng cảm giác mình bị ghét bỏ.
Nét mặt của nàng trở nên thờ ơ lên.
Dương Tuệ Lan lạnh lùng hỏi Lý Đại Chủy: “Ngươi xác định muốn tham gia luận võ chọn rể sao?”
“Chắc chắn, xác định chắc chắn.”
Lý Đại Chủy, Quách Phù Dung trăm miệng một lời nói.
Dương Tuệ Lan nhìn lãi già giống nàng, lão già lập tức hiểu trong giây lát.
Hắn lập tức nói với Đại Chủy: “Muốn tham gia luận võ chọn rể, trước tiên nộp hai lượng bạc tiền ghi danh mới được.”
Đại Chủy vội vàng đưa hai lượng bạc trong tay ra, nói: “Ta biết, tiền ghi danh sớm đã chuẩn bị xong, không phải là hai lượng bạc ư, chút lòng thành.”
Thấy Đại Chủy làm màu, Quách Phù Dung, Lữ Tú Tài, Lão Bạch, Đồng chưởng quỹ, tất cả họ đều làm ra một vẻ mặt khinh bỉ.
Hai lượng bạc, một tháng tiền công của ngươi, còn chút lòng thành!
Thấy Đại Chủy nộp hai lượng bạc tiền ghi danh, Dương Tuệ Lan lười nhác nói: “Tìm nơi trống trải chút để so tài, tránh làm hỏng bàn ghế.”
Đồng chưởng quỹ nghe nói sẽ làm hỏng bàn ghế, vội vàng nói: “Về phía sau viện thì sao, sân sau trống trải, cũng không có vật phẩm quý trọng gì.”
Cho nên, mọi người đi tới sân sau.
Hai người Đại Chủy và Dương Tuệ Lan đứng ở giữa sân, mọi người đứng vây xem ở bên cạnh.
Quách Phù Dung còn nhai hạt dưa.
Lữ Tú Tài đột nhiên nói: “Cái kia, chúng ta có cần đi mời lang trung chuẩn bị hay không, nếu không Đại Chủy bị đánh chết thì làm sao bây giờ?”
Lão Bạch an ủi: “Yên tâm đi, lấy chênh lệch giữa Đại Chủy và Dương Tuệ Lan, Dương Tuệ Lan đối phó Đại Chủy, dường như chơi với trẻ con, nàng có chừng mực. Cho dù lỡ như, có ta ở đây, sẽ không để cho Đại Chủy gặp nguy hiểm.”
Quách Phù Dung nói: “Không nói với mọi người, Đại Chủy có khả năng có thể đánh bại Dương Tuệ Lan hay không?”
Lão Bạch.
“Nếu Đại Chủy có thể đánh bại Dương Tuệ Lan, ta dám biểu diễn đi thải phân ngược cho các ngươi!”
“Ác như vậy?”
Vẻ mặt Hình bộ đầu khiếp sợ.
Lão Bạch dễ dàng nói: “Bởi vì, ta lại dám khẳng định, cho dù như thế nào Đại Chủy không thể đánh bại Dương Tuệ Lan.”
Yến Tiểu Lục nhắc nhở: “Ta cảm thấy, đừng nói quá vẹn toàn, nếu không nếu lỡ đâu, vậy thì ngại ngùng rồi.”
Lão Bạch xem thường nói: “Cho nên nói Tiểu Lục còn là một tiểu hài tử, cõi đời này nào có nhiều lỡ như như vậy?”
Khi mọi người ở đây nói thầm, trong sân.
Dương Tuệ Lan nói với Đại Chủy: “Ngươi động thủ trước, nếu không, chỉ sợ ngươi không có cơ hội xuất thủ.”
Đại Chủy nghe vậy, trong lòng lập tức càng thấp thỏm.
Hắn vốn dĩ rất nghi ngờ đối với năng lực Lý Nguyên , giờ phút này thấy Dương Tuệ Lan xem thường như thế, hắn lập tức thay đổi càng không có lòng tin.
Do dự liên tục, hắn vẫn thử dò xét nhìn Dương Tuệ Lan tung ra một quyền.
Vốn dĩ, chẳng qua là thường thường không có gì lạ, sơ hở thêm một quyền.
Song, trong nháy mắt quả đấm của Đại Chủy xuất ra, một luồng khí sóng khủng bố vô cùng, nuốt trọn sơn hà, lập tức phun trào từ quả đấm của Đại Chủy.
Với khí thế hủy thiên diệt địa, tấn công về phía Dương Tuệ Lan.
Mọi người còn nhìn thấy có mười tám con Kim Long, kim quang sáng quắc, hiện ra từ trên quyền phong của Đại Chủy, gầm thét tiến về phía Dương Tuệ Lan.
Hình như xung quanh hư không, giống như bị vỡ nát.
Cảnh tượng đó, hoa lệ sáng lạng, rung động chói mắt không nói ra lời.
“Xoạch!”
Mọi người, nhìn một cảnh tượng kinh khủng trước mắt, tất cả đều kinh ngạc há cằm, da đầu không nhịn được tê dại một trận.
Giống như nhìn thấy kỳ tích thứ mười một của thế giới, nghẹn họng nhìn trân trối.
Sao bọn họ không nghĩ tới, Đại Chủy lại có thể đánh ra một quyền kinh khủng tuyệt luân như thế.
Đây, đây là tên Đại Chủy ham ăn, ham chơi bình thường, bị mọi người bắt nạt sao?
Đây quả thực là chiến thần hạ phàm trong truyền thuyết!
Ối mẹ ơi, sao Đại Chủy trở nên lợi hại như thế?
Chẳng lẽ, mới vừa rồi, búng tay của Lý Nguyên thật sự không phải là một búng tay của người bình thường?
Mà là bí pháp thần bí khó lường nào đó, huyền ảo biến hoá kỳ lạ?
Ối mẹ ơi, đây cũng quá trâu bò?
Thì ra, Lý Nguyên thật sự không trêu Đại Chủy.
Hắn nói là sự thật?
Một cái búng tay của hắn có thể khiến Đại Chủy thoát thai hoán cốt, thực lực đánh bại Dương Tuệ Lan?
Rốt cuộc Lý Nguyên là người nào?
Sao hắn trâu bò như vậy?
Sao hắn làm được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận