Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1612 - Cơn giận của Nữ Oa

Đờ mờ!
Thấy Mã Lục chẳng những không xin lỗi, ngược lại còn ở ngay trước mặt Nữ Oa, tiếp tục chỉ trích Nữ Oa, đám người Đại tư tế, Hắc Nham chân quân, thực sự sắp té xỉu.
Đây thật sự là đang càng chạy càng xa trên con đường tìm chỗ chết!
Lão Tử, Thông Thiên, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tây Phương Nhị Thánh, cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Thánh Nhân tân tấn này, thật sự quá bừa bãi, quá kiêu ngạo một chút…
Chỉ có Hậu Thổ, trên mặt lóe ra thần sắc hưng phấn.
Trong miệng còn tự lẩm bẩm không ngừng: “Mắng, dùng sức mắng cho ta, làm cho Nữ Oa triệt để mất sạch mặt mũi!”
“Nữ Oa chính là một tâm cơ kỹ nữ đức không xứng vị, lừa đời lấy tiếng!”
“Mắng cho nàng không còn chỗ dung thân, xem sau này nàng có còn mặt mũi giành Lý Nguyên với ta không.”
Có thể khiến Nữ Oa xấu mặt, mất sạch mặt mũi, Hậu Thổ thật sự quá kích động!
Mã Lục cũng rất kích động.
Tuy những lời này của mình, nhất định sẽ đắc tội nặng với mỹ nữ, nhưng mà, hệ thống lại cho hắn phần thưởng phong phú.
Làm cho tu vi của hắn, lại tăng lên một tiểu cảnh giới.
So với khen thưởng của hệ thống, mỹ nữ lại coi là gì... Bỏ đi, chờ xoát hết khen thưởng trên người Nữ Oa, lại từ từ lấy lòng nàng!
Mỹ nữ hoàn mỹ không tì vết như thế, đáng giá lấy lòng!
Điều kiện tiên quyết là đừng trì hoãn ta xoát phần thưởng hệ thống!
Trong lòng Mã Lục tính toán!
Gò má vốn trắng như tuyết của Nữ Oa, đã đen thành đáy nồi.
Sắc mặt, âm trầm như muốn nhỏ ra nước.
Nàng không nghĩ tới, Mã Lục ở trước mặt nàng, lại vẫn dám chỉ trích nàng, thật sự quá kiêu ngạo, không thể tha thứ.
Nàng rất muốn lập tức động thủ, trực tiếp đánh kẻ cuồng vọng này thành bột mịn, để hắn biết, kết quả của việc đắc tội với nàng.
Chẳng qua, trước khi động thủ, nàng phải giải thích một chút.
Để tránh chúng sinh cho rằng, nàng thực sự dung túng Yêu tộc ăn người.
Phù!
Nàng hít sâu một hơi, bình phục tức giận trong lòng, sau đó nhìn Mã Lục, trầm giọng giải thích: “Thứ nhất, ta chưa từng dung túng Yêu tộc tàn sát nhân loại, cũng không thiên vị Nhân tộc tàn sát Yêu tộc, Nhân tộc cùng Yêu Tộc, trong mắt ta, như tay trái và tay phải, đối xử bình đẳng.”
“Thứ hai, sau khi ta sáng tạo ra Nhân loại, cũng không hề bỏ mặc không quan tâm. Sau khi Nhân tộc tạo thành, ta che chở Nhân tộc trăm vạn năm. Mãi đến khi Huyền nôn Phật đạo ở Nhân tộc lập giáo, ta mới không nhúng tay vào việc của Nhân tộc. Cho nên, những chỉ trích của ngươi với ta, toàn bộ không thành lập.”
Mã Lục thấy Nữ Oa lại vẫn dám nguỵ biện, lập tức chỉ vào trên tế đàn, mấy nhân loại vốn chuẩn bị dùng để hiến tế cho Hắc Nham chân quân, cười mỉa nói: “Ngươi xem đây là cái gì? Nhân loại vô tội, bị hiến tế cho yêu ma, đối mặt với cầu khẩn và bất lực của Nhân loại, ngươi là Thánh Mẫu Nhân tộc, vì sao khoanh tay đứng nhìn?”
Nữ Oa dùng ống tay áo quét trước người một cái.
Chỉ thấy trước người nàng, xuất hiện một vài bức hình sinh động.
Trong hình, có vài Nhân tộc chém giết Yêu tộc, thu hoạch các loại vật liệu yêu đan tinh huyết.
Có vài Yêu tộc ở tình cảnh nô lệ làm vật cưỡi cho con người.
Còn có vài Nhân tộc trong hình ảnh, đơn thuần lấy việc giết chóc Yêu tộc làm vui.
Yêu tộc trong hình ảnh, tất cả đều thê thảm không thôi, vô cùng bất lực.
Cũng có vài hình ảnh là Nhân tộc sau khi chết thì luân hồi làm yêu, hoặc Yêu tộc chết đi, quay người làm người.
Người và yêu, ở đây, đã không phân rõ giới hạn lẫn nhau.
Nữ Oa thản nhiên nói: “Tuy ta không trợ giúp Nhân tộc, nhưng cũng không trợ giúp Yêu tộc, chúng sinh, tự có vận mệnh luân hồi của nó. Vận mệnh một đời, ở toàn bộ Hồng Hoang mà nói, chẳng qua chỉ là giọt nước trong biển cả, đâu cần ngươi can thiệp đến mọi chuyện?"
Nói đến đây, nàng nhìn Mã Lục bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta thật sự nghi ngờ, ngươi thành Thánh như thế nào, ngay cả điểm vận mệnh luân hồi này cũng không nhìn thấu, lại có thể khám phá ra pháp tắc bản nguyên của Hồng Hoang như thế?"
Nhìn vài hình ảnh này, Mã Lục lập tức có chút nghẹn họng không trả lời được.
Hắn phát hiện, tầm mắt của mình quả thật có hơi quá thấp!
Hồng Hoang, thế mà có lục đạo luân hồi, chết, cũng không thực sự là chết.
Hắn dùng giá trị quan một đời trước để phán xét hành vi của Nữ Oa, đúng thật là vô cùng ngây thơ và buồn cười.
Chẳng qua, Mã Lục sẽ không thừa nhận mình ngây thơ, hắn ngụy biện: "Ngươi đã sáng tạo Nhân tộc, bởi vì là Nhân tộc mới có thể thành Thánh, còn hưởng thụ tín ngưỡng của Nhân tộc, nên chịu trách nhiệm với Nhân. Hơn nữa, đối với Nhân tộc thông thường mà nói, chỉ biết kiếp này, đâu còn quản được kiếp sau?"
Nữ Oa cười lạnh nói: "Lấy ngươi nói như vậy, người sáng lập như ta sáng tạo sai tộc rồi?"
Mã Lục bình tĩnh nói: "Nếu đã sinh thì nên nuôi! Sinh mà không nuôi, còn không bằng không sinh. Nếu như sinh con, là vì đạt được mục đích nào đó, tỉ như thành Thánh, càng vô sỉ!"
Nữ Oa khó thở: "Ta và ngươi, không có tiếng nói chung. Ngươi sỉ nhục ta quá đáng, hôm nay ta phải so ngươi cao thấp với ngươi, dạy ngươi cách làm người một phen tử tế mới được."
Mã Lục thản nhiên nói: "Đạo lý nói không lại là muốn dùng vũ lực, quả nhiên là đạo ngang ngược."
Nữ Oa bị chửi ngoáy đến đỏ cả mặt.
Hai thành Tam Thanh, Tây Phương nhìn nhau.
Hậu Thổ thì cười đến mức mặt nở hoa.
Thấy Nữ Oa xấu mặt, thật sự là quá sảng khoái!
Nữ Oa lắng tâm trạng phẫn nộ xuống, lạnh giọng nói: "Nhiều lời vô ích, chỉ hi vọng thực lực của ngươi, có thể lợi hại như miệng lưỡi cãi chày cãi cối của ngươi vậy."
Nói xong rồi nàng chuẩn bị động thủ, Mã Lục thấy thế, tranh thủ thời gian kêu lên: "Khoan động thủ đã."
Nữ Oa lạnh lùng nói: "Nếu là ngươi muốn xin tha thì hiện tại đã muộn rồi."
Mã Lục lắc đầu nói: "Không phải là ta muốn xin tha, trước khi ra tay, ta còn có một việc quan trọng chưa xử lý."
Mày ngài Nữ Oa ngươi nhíu lại: "Việc quan trọng gì?"
Mã Lục lại không có trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận