Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2089 - Bị vả mặt!!

Vẻ mặt nàng kích động nói ra: “Đại sư đúng là thần, Lý Nguyên hắn bình thường nhìn như chỉ có Địa Tiên kỳ, nhưng thực lực thật sự của hắn quả thực không chỉ Địa Tiên kỳ, chỉ là bọn ta trước sau không có cách nào nhìn ra tu vi thật sự của hắn là bao nhiêu. Nghe xong lời đại sư mới biết, thì ra, hắn có pháp bảo đặc thù che giấu khí tức.”
Tiết Bảo Thoa chỉ cảm thấy nghi hoặc nhiều năm trong lòng, rốt cuộc cũng được cởi bỏ.
Đây là đại sư thật rồi!
Dịch Chí Bình thấy ánh mắt bội phục của Tiết Bảo Thoa, trong lòng không khỏi càng thêm đắc ý.
Ha ha ha, nữ nhân ngốc này, cũng ngốc quá rồi đó.
Thật đúng là ta nói cái gì thì là cái đó.
Chỉ sợ là ta bán nàng, nàng còn phải nói với ta một tiếng cảm ơn nữa!
Tiết Bảo Thoa không hề biết, trong lòng Dịch Chí Bình đang điên cuồng cười nhạo nàng.
Nàng có chút lo lắng hỏi Dịch Chí Bình: “Đại sư, quan hệ của Lý Nguyên và hoàng thất Đại Đường rất tốt, ngay cả Thái thượng hoàng cùng Hoàng thái hậu đều rất tôn trọng hắn.”
Bỗng nhiên, Tiết Bảo Thoa chú ý tới vẻ mặt Dịch Chí Bình hơi kỳ quái, khoé miệng co quắp, mắt trợn tròn, thần sắc dữ tợn, dáng vẻ như đang phát bệnh, âm thanh của nàng, không khỏi trở nên càng lúc càng nhỏ.
“Ngươi thật sự có thể khiến hắn yêu…”
“Phụt!”
Tiết Bảo Thoa còn chưa nói hết lời, chỉ thấy Dịch Chí Bình bỗng ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm lão huyết.
Cũng may là Tiết Bảo Thoa tránh nhanh, nếu không thì phải bị máu chó xối đầu rồi.
Nhìn Dịch Chí Bình vẫn đang miệng phun máu tươi, Tiết Bảo Thoa vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu đã xảy ra chuyện gì?
Sao đại sư lại đột nhiên phun máu?
Chẳng lẽ là đại sư mắc bệnh hiểm nghèo, lúc này bệnh hiểm nghèo bất chợt tái phát sao?
“Đại, đại sư, ngươi sao thế?”
Tiết Bảo Thoa một mặt cẩn thận hỏi.
Dịch Chí Bình lúc này tự nhiên không phải bệnh hiểm nghèo tái phát.
Hắn là bị lời nói của Tiết Bảo Thoa làm kinh hãi đến trào máu.
Không có ai biết, lúc này trong lòng Dịch Chí Bình khiếp sợ bao nhiêu.
Trời ạ!
Thậm chí ngay cả Thái thượng hoàng và Hoàng thái hậu đều rất tôn trọng, có khoa trương như vậy ư?
Phải biết rằng, nữ nhi của Thái thượng hoàng và Hoàng thái hậu, chính là Thánh Nhân, người có thể làm bọn họ đều tôn trọng, làm sao cũng phải là loại tuyệt thế đại năng danh chấn Hồng Hoang như Hạo Thiên, Như Lai, Tây Vương Mẫu, Trấn Nguyên Tử mới đủ tư cách.
Nhưng vì sao trước giờ ta chưa từng nghe qua trong Hồng Hoang, có một tuyệt thế đại năng tên là Lý Nguyên?
Tiết Bảo Thoa này thật sự không điên chứ?
Người tên Lý Nguyên này, có thể lợi hại đến vậy?
Không phải là Tiết Bảo Thoa bị động kinh rồi chứ?
Mắt Dịch Chí Bình chuyển động không ngừng, trong lòng thật lâu cũng không thể bình tĩnh, không cách nào tiêu hóa tin tức chấn động này.
Tiết Bảo Thoa thấy Dịch Chí Bình vẫn không có phản ứng, không khỏi đưa tay huơ trước mắt Dịch Chí Bình: “Đại sư, ngươi, ngươi làm sao thế?”
Dịch Chí Bình thấy Tiết Bảo Thoa huơ tay, mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần.
Hắn nhanh chóng thu hồi vẻ ngơ ra trên mặt, lau máu ở khoé miệng, giả vờ trấn định nói: “Ta không sao, chỉ là bệnh hiểm nghèo bất chợt phát tác, ngươi tiếp tục, không cần quản ta.”
Quả nhiên là bệnh hiểm nghèo phát tác!
Tiết Bảo Thoa cạn lời nói: “Ta còn tiếp tục cái gì? Bây giờ chuyện ngươi cũng biết rõ ràng rồi, rốt cuộc ngươi có thể khiến hắn yêu ta không?”
Dịch Chí Bình khẳng định nói: “Đương nhiên có thể, còn chưa chuyện gì mà tiệm cầm đồ bọn ta không làm được, đừng nói Lý Nguyên, cho dù ngươi muốn khiến Thái thượng hoàng yêu ngươi, ta cũng có thể làm được.”
Tiết Bảo Thoa lắc đầu nói: “Ta không muốn Thái thượng hoàng gì hết, ta chỉ muốn Lý Nguyên.”
Lý Nguyên trẻ tuổi đẹp trai, lại thêm địa vị sâu không lường được, ngay cả thủ phủ Tô gia và Thái thượng hoàng đều phải tôn kính đối đãi, Tiết Bảo Thoa mới chướng mắt Thái thượng hoàng tuổi lớn, tướng mạo dầu mỡ, còn cực kỳ háo sắc.
Lý Nhị: “…”
Háo sắc thì ta thừa nhận, nhưng mà dầu mỡ?
Lão tử dầu mỡ chỗ nào?
Chỉ cần ta có thể khiến Lý Nguyên yêu ta, gây dựng lại vinh quang Tiết gia, cũng chỉ là một chuyện dễ dàng.
Thậm chí, ta còn có thể làm Tiết gia trở nên càng huy hoàng hơn trước đây.
Trong lòng Tiết Bảo Thoa thầm nghĩ.
Lúc trước, sau khi Tiết Bảo Thoa từ kinh thành trở về, vẫn luôn nhớ mãi không quên Lý Nguyên.
Thế cho nên chuyện người nhà tác hợp nàng và Giả Bảo Ngọc, đều bị nàng cự tuyệt.
Nếu không, dựa theo quỹ đạo vận mệnh vốn có, nàng sẽ gả cho Cổ Bảo Ngọc.
Nhưng sau khi thấy được sự tôn quý bất phàm của Lý Nguyên, Tiết Bảo Thoa đối với Cổ Bảo Ngọc không cầu tiến tới, đã hoàn toàn chướng mắt.
Dùng Cổ Bảo Ngọc so sánh với Lý Nguyên, Tiết Bảo Thoa phát hiện, Cổ Bảo Ngọc thế nào mà rác rưởi như vậy?
Chỉ tiếc, Tiết Bảo Thoa biết chênh lệch giữa mình và Lý Nguyên, lại thêm, trước đó ấn tượng nàng để lại cho Lý Nguyên cũng không tốt lắm, vì vậy, Tiết Bảo Thoa cảm thấy, mình và Lý Nguyên, hơn phân nửa không có khả năng.
Điều này làm cho nàng mỗi khi nhớ tới việc này, liền hối hận không thôi.
Trước đây, nàng không nên cư xử nịnh nọt như thế trước mặt Lý Nguyên.
Song, sau khi nàng biết tiệm cầm đồ Số Tám này, lại có thể thỏa bất cứ yêu cầu gì của khách hàng, tâm tư Tiết Bảo Thoa thoáng chốc linh hoạt.
Nàng tức khắc nghĩ tới một loại khả năng.
Nếu như, tiệm cầm đồ này, có biện pháp làm nàng và Lý Nguyên ở bên nhau, như vậy, nàng không phải bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi ư?
Chỉ cần nàng có thể khiến Lý Nguyên khăng khăng một mực với nàng, Tiết gia bị xét nhà, lại tính là cái gì?
Dù sao, Lý Nguyên là người ngay cả Thái thượng hoàng đều phải tôn kính.
Vì đạt được mục đích này, Tiết Bảo Thoa nguyện ý trả bất cứ đại giới nào.
Cho dù là sinh mệnh, hoặc là linh hồn cũng sẽ không tiếc.
Bởi vì, nhìn từ tin tức Tống Tân Dương tiết lộ ra, Lý Nguyên hoàn toàn có năng lực giúp nàng tìm về sinh mệnh và linh hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận