Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2283 - Ninh Trung Tắc, Nhạc Linh San!

Đột nhiên, Anh Bạch La che đầu mình lại.
Thì ra vừa rồi Nhạc Linh San đã đánh sau đầu hắn một cái.
“Tiểu sư muội, sao ngươi lại đánh ta? Nếu đánh choáng váng thì làm sao đây?”
Vẻ mặt Anh Bạch La ấm ức nói.
Nhạc Linh San tức giận nói: “Ngươi vốn đã ngốc, lời nói cũng quá khó nghe, sao có thể nói người khác như vậy được, người ta còn nhỏ như vậy, làm tổn thương lòng tự trọng của người khác rồi.”
Anh Bạch La nhỏ giọng nói: “Ta chẳng qua là nói thật mà thôi. Hơn nữa, chẳng phải đứa trẻ đó nói nàng câm, ừm, cái đó…”
Nhạc Linh San bá đạo nói: “Tóm lại, ta không cho phép ngươi nói trước mặt nàng.”
Anh Bạch La đầu hàng nói: “Được rồi, được rồi, không nói thì không nói.”
Ninh Trung Tắc biết đứa trẻ thiên phú dị bẩm này là người câm, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
Không ngờ cô bé hoàn mỹ này cũng có khuyết điểm.
Nhưng có lẽ chính bởi vì cô bé này quá ưu tú, cho nên mới có khuyết điểm đúng không?
Tuy biết cô bé không thể nói chuyện.
Nhưng Ninh Trung Tắc ngoại trừ tiếc nuối ra, vốn không có thất vọng cho lắm.
Với thiên phú của cô bé này, có biết nói chuyện hay không, hoàn toàn không quan trọng.
Trong lòng Ninh Trung Tắc chuyển ý niệm, nhưng trên mặt lại không chút chần chờ.
Nàng lấy ra một quả linh quả từ trong ống tay áo của mình đưa cho cậu bé cơ thể rắn chắc, hơn nữa còn hỏi nhẹ nhàng: “Đứa trẻ ngoan, tặng ngươi linh quả sơ cấp này, ngươi có thể nói cho ta biết nhà của cô bé này ở đâu không? Ta muốn tìm phụ mẫu nàng thương lượng chút chuyện với bọn họ.”
Cậu bé rắn chắc nhìn thấy linh quả trong tay Ninh Trung Tắc thì ánh mắt không khỏi tỏa sáng.
Tuy hắn chỉ sáu bảy tuổi, nhưng đã biết sự quý giá của linh quả sơ cấp.
Một linh quả sơ cấp có thể đáng giá mấy chục lượng bạc.
Đứa trẻ xung quanh thấy thế, trong mắt đều lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ.
Mọi người đều vây quanh, cũng không chơi đùa nữa.
Cát Tường thấy không có ai chơi với nàng, lập tức có vẻ thất vọng.
Cậu bé rắn chắc vội vàng nhận linh quả, nhiệt tình trả lời: “Nhà Cát Tường ở ngay trước mắt.”
Hắn chỉ vào ngôi nhà ngói đá xanh ở phía trước: “Đó, chính là căn nhà đó, bây giờ phụ mẫu nàng đang ở nhà.”
Ninh Trung Tắc cảm kích nói:
“Cảm ơn ngươi.”
Cậu bé đỏ mặt, nói: “Không cần cảm ơn, để ta dẫn các ngươi đi.”
Ninh Trung Tắc không phản đối, nàng đi theo cậu bé về phía nhà của Cát Tường.
Nhạc Linh San, Anh Bạch La và các đệ tử khác cũng đi theo phía sau Ninh Trung Tắc.
Cát Tường thấy đồng bọn xung quanh đều đi về phía nhà mình, tuy nàng vẫn còn hứng chơi đùa, nhưng cũng đành phải đi theo.
Chẳng bao lâu, Ninh Trung Tắc nhìn thấy phụ mẫu của Cát Tường.
Nhìn thấy phụ mẫu của Cát Tường ngay từ cái nhìn đầu tiên, Ninh Trung Tắc đã cảm thấy rất trái ngược.
Bởi vì Cát Tường trông hồng hào, đáng yêu xinh đẹp, vừa nhìn đã tràn ngập bất phàm. Mà phụ mẫu của Cát Tường hoàn toàn có dáng vẻ của người bình thường.
Rất khó tưởng tượng người bình thường như vậy có thể sinh ra một cô con gái Tiên Thiên đạo thai, Vô Cấu chi thể.
Đương nhiên, Ninh Trung Tắc vốn không bày tỏ nghi ngờ trong lòng ra ngoài.
Sau khi phụ mẫu của Cát Tường biết thân phận của Ninh Trung Tắc, có vẻ rất thấp thỏm, lại bất an.
Tuy bọn họ sớm đã có chuẩn bị, có lẽ sẽ gặp mặt người của phái Hoa Sơn.
Nhưng sau khi thật sự gặp mặt, bọn họ không biết sau khi những nhân vật giống như thần tiên trong truyền thuyết này biết sự dị thường của Cát Tường, sẽ đối đãi với Cát Tường như thế nào?
Có gây bất lợi cho Cát Tường hay không?
Sau một phen khách sáo, Ninh Trung Tắc trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của nàng với phụ mẫu của Cát Tường: “Phụ mẫu Cát Tường, ta chuẩn bị nhận con gái của hai người làm đệ tử chân truyền, dẫn đến Hoa Sơn đích thân truyền thụ tiên pháp cho nàng, với thiên phú của con gái hai người, tương lai chứng Đạo trường sinh ở trong tầm tay, không biết ý của hai người như thế nào?”
Vẻ mặt của phụ mẫu Cát Tường bất ngờ: “Ninh tiên trường chuẩn bị đích thân nhận Cát Tường làm đồ đệ, thật sao?”
“Tương lai Cát Tường thật sự có thể trường sinh bất lão?”
Ninh Trung Tắc gật đầu nói: “Tất nhiên là thật.”
Trên mặt mẫu thân Cát Tường có vẻ chần chờ: “Không biết Ninh tiên trường có nghe nói đến, Cát Tường của bọn ta hơi khác với người thường hay không?”
Ninh Trung Tắc nghi ngờ nói: “Có gì khác biệt?”
Phụ mẫu Cát Tường chưa trả lời thì những đứa trẻ xung quanh đã vội vàng nói: “Ta biết, ta biết, Cát Tường không biết nói chuyện.”
“Sức lực của Cát Tường rất lớn, còn lớn hơn cả sức trâu.”
“Cát Tường vốn mấy năm nay không phát triển, nhưng thời gian trước, trong vòng một ngày nàng đã cao gấp đôi.”
Bỗng nhiên Ninh Trung Tắc phản ứng lại.
Thì ra Cát Tường chính là đứa nhỏ có chút đặc biệt mà Nhạc Linh San nói trước đó!
Nhạc Linh San đúng là đã lập đại công.
Nếu không phải nàng nhắc nhở, nói không chừng sẽ bỏ lỡ đệ tử ưu tú như vậy...
Sau khi Nhạc Linh San, Anh Bạch La và các đệ tử phái Hoa Sơn khác biết Cát Tường chính là đứa trẻ đặc biệt đó, cũng có vẻ vô cùng bất ngờ.
Chỉ cảm thấy quá trùng hợp.
Ninh Trung Tắc nhẫn nhịn cảm khái trong lòng, nàng an ủi phụ mẫu Cát Tường: “Ta cũng có nghe nói đến dị tượng của Cát Tường, nhưng hai người không cần lo lắng cho nàng, từ trước đến nay, rất nhiều kỳ nhân dị sĩ đều có chút khác với người thường, chuyện này rất bình thường, hơn nữa ta đã dùng tiên pháp kiểm tra thân thể của Cát Tường, nàng rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.”
Nàng còn tưởng phụ mẫu Cát Tường nhắc tới chuyện này là lo lắng cho sức khỏe của Cát Tường. Tuy phụ mẫu Cát Tường biết Ninh Trung Tắc đã hiểu lầm ý của bọn họ, nhưng đây cũng là một hiểu lầm mang tính thiện ý.
Vì vậy, bọn họ cũng không giải thích.
Nhưng nếu Ninh Trung Tắc không để tâm đến dị tượng của Cát Tường, vậy bọn họ coi như là hoàn toàn yên lòng.
Không cần lo lắng Ninh Trung Tắc coi Cát Tường là yêu quái.
Bởi vậy, bọn họ cũng sảng khoái đồng ý đề nghị cho Cát Tường đến Hoa Sơn tu luyện tiên pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận