Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 338 - Hạo Thiên, Dao Trì lĩnh phạt!

Nếu không cẩn thận phân biệt thì hoàn toàn không nhìn ra đây là hai khuôn mặt người.
Nhìn thấy dáng vẻ của Hạo Thiên và Dao Trì, mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại, không đành lòng nhìn thẳng.
Thảm, thật sự là quá thảm! Lúc này, Thược Dược đã sớm thu hồi uy áp, Hạo Thiên và Dao Trì cũng khôi phục pháp lực.
Chỉ có điều, bọn họ sẽ không dám có suy nghĩ phản kháng nữa.
Lý Nguyên thấy Hạo Thiên và Dao Trì đã nhận được bài học, có chút không kiên nhẫn phất tay nói: “Được rồi, các ngươi có thể cút rồi, nếu về sau không có sự đồng ý của ta, phàm là người của Thiên Đình đều không thể bước vào Thái âm tinh nửa bước.”
Hạo Thiên, Dao Trì nhìn Hồng Quân.
Hồng Quân gật đầu nói: “Các ngươi về trước đi.”
Hạo Thiên và Dao Trì nghe vậy, vội vàng rời khỏi Thái âm tinh giống như chạy trốn.
Đám người Trương Bạch Vân, Thái Bạch Kim Tinh cũng vội vàng trở về Thiên Đình, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai chân.
Lập tức, Thái âm tinh lại trở nên vắng vẻ.
Chỉ còn lại chủ tớ Lý Nguyên, Hằng Nga và mấy người Hồng Quân.
“Ngươi còn việc gì nữa sao?”
Lý Nguyên hỏi Hồng Quân.
Vẻ mặt Hồng Quân cảm khái nhìn Lý Nguyên và hai người Thược Dược, nói: “Không ngờ thực lực của Thược Dược đạo hữu cũng đạt tới cảnh giới Thiên Đạo.
Lẽ nào Thược Dược đạo hữu không phải là người của hồng hoang như Dương Hòe đạo hữu?”
Thược Dược chỉ yên tĩnh che ô cho Lý Nguyên, hoàn toàn không có ý muốn trả lời Hồng Quân.
Cạc cạc.
Dường như có mấy con quạ đen bay qua đầu Hồng Quân, khiến bầu không khí rất ngượng ngùng.
Trên mặt Hồng Quân hiện lên một tia thẹn thùng, Thược Dược này lạnh lùng hơn Dương Hòe nhiều.
Hằng Nga nhìn đến mức đôi mắt đẹp chớp liên tục.
Một nha hoàn lại có khí phách hơn Đạo tổ.
Nàng cảm thấy, cho dù là làm nha hoàn cho Lý Nguyên, bản thân không thể sánh được với Thược Dược.
Hồng Quân thấy Thược Dược không muốn mở miệng, hắn vốn định hỏi Lý Nguyên đôi chút.
Nhưng lời nói đến bên miệng, hắn lại không biết nên hỏi gì.
Hắn muốn hỏi Lý Nguyên tại sao Dương Hòe và Thược Dược lại làm người hầu cho hắn, hắn muốn hỏi Lý Nguyên rốt cuộc có phải là Đại đạo chi tử hay không? Chỉ là những lời này liên quan mật thiết, hình như hỏi ra miệng không hay cho lắm.
Dù sao thì tìm hiểu bí mật của người khác, nghĩ thế nào cũng thấy không hay.
Đến hiện tại, hắn cũng có chút hoài nghi tu vi của Lý Nguyên có phải thật sự là Địa Tiên kỳ hay không.
Một Dương Hòe, hắn còn có thể hiểu được.
Nhưng hiện tại lại có thêm một Thược Dược, đây đã không còn cần một câu “Đại đạo chi tử” là có thể hiểu thông được.
Hơn nữa, trong lòng Hồng Quân còn cất giấu một chuyện.
Mười mấy năm trước, lúc Lý Nguyên tu luyện tới Địa Tiên kỳ, đã từng dẫn động thiên kiếp.
Điều này nói rõ lúc ấy Lý Nguyên đúng là tu luyện tới Địa Tiên kỳ.
Sau đó, Lý Nguyên không còn dẫn động thiên kiếp nữa.
Điều này chứng tỏ tu vi của Lý Nguyên vẫn dừng lại ở Địa Tiên kỳ.
Cho nên, từ trước đến giờ Hồng Quân mới tin Lý Nguyên không che giấu tu vi.
Chỉ cần làm rõ chuyện này thì tất cả nghi hoặc đều có thể giải quyết rõ ràng.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Hồng Quân vẫn không hỏi nghi hoặc trong lòng ra ở trước mặt Lý Nguyên.
Hắn chắp tay cáo từ Lý Nguyên: “Lý đạo hữu, Thược Dược đạo hữu, ta không quấy rầy các ngươi nữa, cáo từ.”
Lý Nguyên gật đầu.
Thược Dược vẫn im lặng không nói gì.
Đợi sau khi Hồng Quân rời đi, Hằng Nga hơi thẹn thùng bay đến trước mặt Lý Nguyên, uyển chuyển hành lễ vạn phúc: “Công tử.”
Lý Nguyên gật đầu với Hằng Nga: “Chúng ta vào Quảng Hàn cung ngồi xuống nói chuyện đi.”
Hằng Nga nghe vậy, lập tức dẫn Lý Nguyên và Thược Dược bay về phía Quảng Hàn cung.
Đến Quảng Hàn cung.
Chỉ thấy một cây nguyệt quế lá như mái che, hoa dày như sao, giống như một chiếc ô giấy dầu bao phủ Quảng Hàn cung dưới bóng râm.
Ánh sáng trên Thái âm tinh mông lung như ánh trăng tròn vào ban đêm ở Nhân giới.
Quảng Hàn cung được cây nguyệt quế bao phủ, có vẻ càng lờ mờ tĩnh mịch.
Chỉ là, Lý Nguyên rất thích hoàn cảnh này, ánh trăng sáng trong, không gian yên tĩnh, cộng với hoa nguyệt quế rơi xuống khiến hắn có loại cảm giác như đang tiến vào trong tranh.
Nếu có thể đặt một chiếc ghế dài trong viện, bày một bầu rượu ngon với mấy món ăn nhẹ, thì quả thật là thích không nói nên lời.
Hằng Nga bảo Lý Nguyên và Thược Dược ngồi xuống.
Nhưng chỉ có Lý Nguyên ngồi, Thược Dược thì đứng ở bên cạnh Lý Nguyên.
Hằng Nga thấy Lý Nguyên ngồi xuống, đột nhiên quỳ xuống với Lý Nguyên: “Vì trước đây dọa Ngọc Đế nên thiếp thân mạo muội nói dối là tỳ nữ của Lý công tử, cho nên đã kéo Lý công tử vào chuyện này, xin Lý công tử trách phạt.”
Lý Nguyên bình tĩnh hỏi Hằng Nga: “Vậy ngươi nguyện ý làm tỳ nữ của ta không?”
Hằng Nga vội vàng gật đầu nói: “Thiếp thân tất nhiên nguyện ý.
Chỉ là…”
Nàng nhìn Thược Dược một cái: “Chỉ là thiếp thân liễu yếu đào tơ, tu vi thấp kém, chỉ sợ bôi nhọ thân phận của công tử.”
Lý Nguyên nói: “Thật ra ta rất thích xem ngươi múa, nếu ngươi nguyện ý làm tỳ nữ của ta, vậy ta không cần trách phạt ngươi chuyện dùng tên của ta khi chưa được sự cho phép của ta.”
“Nô tỳ đa tạ công tử.”
Vẻ mặt Hằng Nga vui mừng.
Có thể làm tỳ nữ của Lý Nguyên giống như Thược Dược, quả thật nàng cảm thấy mình đã trèo cao.
Lý Nguyên gật đầu nói: “Vậy ngươi đứng lên đi.”
Lúc này Hằng Nga mới đứng dậy.
Lý Nguyên dặn dò Hằng Nga: “Sau này ngươi không cần ở bên cạnh ta mọi lúc mọi nơi, chỉ cần chuyên tâm luyện tập vũ đạo là được.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì có thể nói ra tên ta.”
Nghe thấy không thể ở bên cạnh Lý Nguyên, trong lòng Hằng Nga không khỏi có chút mất mát.
Chỉ là nàng vốn không biểu hiện ra ngoài.
Mà nhẹ nhàng gật đầu thuận theo nói: “Nô tỳ tuân theo dặn dò của công tử.”
Lý Nguyên nhìn ánh trăng trong viện lạc, nói với Hằng Nga: “Cảnh đẹp như thế, nếu phối hợp với điệu múa của ngươi, nhất định càng thêm đẹp.”
Hằng Nga: “Bây giờ nô tỳ sẽ múa cho công tử xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận