Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1997 - Tám vị Đại Đế đắc ý!

Nơi xuất hiện trong hình ảnh đó là nơi mà nàng đấu pháp cùng với các vị Đại Đế.
Trong khung hình cùng lúc xuất hiện những đôi mắt to kỳ lạ của tám vị Đại Đế kia.
Trong khung hình là Quang Minh Đại Đế đang vô cùng khoái trí cười nói với Tô Trường Ly: “Tô Trường Ly, người đừng lãng phí khí lực làm gì, ngươi đã bị ta phong ấn trong đạo ấn thời gian rồi, trừ khi ta đồng ý, nếu không, vĩnh viễn ngươi đừng mong thoát khỏi đó, kể cả luân hồi cũng không được đâu, ha ha ha.”
Dứt lời, lại là một trận cười to.
Rõ ràng là phong ấn thành công được Tô Trường Ly đã khiến cho Quang Minh Đại Đế rất đắc ý.
Tô Trường Ly nhìn dáng vẻ khoái trá của Quang Minh Đại Đế thì lập tức im miệng khinh bỉ, trên mặt cũng không lộ vẻ lo lắng.
Dù sao thì cũng đã có Nghê Thường Tiên Y cữu cữu cho để phòng thân rồi, không phải lo lắng về tính mạng nữa thì còn lo cái gì chứ?
Còn nếu có vấn đề thì có thể gọi tên cữu cữu, nhờ cữu giúp đỡ.
Thế cho nên, cứ thả lỏng tinh thần là được!
“Tô Trường Ly, không phải ngươi giỏi lắm sao? Bây giờ nhìn xem ngươi còn kiêu căng được nữa không.”
Thú Hoàng thách thức Tô Trường Ly.
“Tô Trường Ly, còn không nhanh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đi?”
Giọng nói của Thương Thiên Đại Đế vang lên từ trong khung hình: “Nếu thái độ của ngươi thành khẩn, không chừng chúng ta còn có thể tha cho cái mạng chó của ngươi đấy.”
Võ Cực Đại Đế cười to tiếp lời: “Ha ha ha, Tô Trường Ly, nếu ngươi có thể quỳ trên mặt đất sủa như chó thì chúng ta cũng không phải không thể bỏ qua cho ngươi!”
“Đây chính là kết quả cho việc không thức thời đấy!”
Vô Kiếm Đại Đế lạnh lùng kết luận.
Giọng điệu của tám vị Đại Đế ngập tràn sự mỉa mai châm chọc.
Dẫu sao thì cũng đã phong ấn được Tô Trường Ly, cuối cùng thì Tô Trường Ly cũng không thể mạnh miệng được nữa.
Sống hay chết chỉ có thể phụ thuộc vào bọn họ mà thôi!
Đương nhiên là bọn họ phải kích động rồi.
Tô Trường Ly đối mặt với những lời thách thức từ bọn họ cũng không hề tức giận, chỉ là lạnh nhạt đáp lại hư không: “Đừng vội đắc ý, chẳng qua các ngươi mới tạm thời phong ấn được trẫm mà thôi, chưa giết được trẫm mà đã vội phấn khích thế rồi cơ à?”
“Hừ, không ngờ ngươi đã là cá nằm trên thớt rồi mà vẫn mạnh miệng được.”
Thương Thiên Đại Đế nổi giận.
Mặc Uyên ung dung nói: “Nàng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đợi dòng sông thời gian mài mòn mai rùa của nàng tan nát rồi, lúc đó nàng sẽ chỉ biết khóc thôi!”
Một vài đại năng tu sĩ của Tinh Hà khi trông thấy Trưởng Cách Đại Đế bị mấy vị Đại Đế phong ấn trong tù giam thời gian, cuối cùng trở thành một luồng màu vàng thì vẻ mặt của mỗi người không giấu nổi sự thất vọng.
Ôi, Trưởng Cách Đại Đế thật sự thua rồi!
Hôm nay, thế giới Tinh Hà không còn Đại Đế thủ hộ, tương lai phải làm sao bây giờ?
Kết cục giành cho những kẻ như chúng ta là cái gì đây?
Thấy thế giới vốn linh khí dư thừa, sinh cơ dồi dào dường như lại bị máu tươi nhiễm đỏ khắp một vùng, lệ khí huyết sát bao phủ khắp nói, tâm trạng của mỗi người đều trầm trọng, chẳng lẽ thế giới Tinh Hà nhất định phải bị thế giới hoang cổ đồng hóa hay sao?
Chúng ta cũng sẽ trở thành những người bị ma thú hoang cổ nô dịch, mất hết tự do phải không?
Tám vị Đại Đế thấy Tô Trường Ly bị phong ấn rồi mà vẫn còn cứng đầu cứng cổ thì không biết nên làm gì cho phải.
Bọn họ vốn cho rằng, sau khi Tô Trường Ly bị phong ấn thì nhất định sẽ trở nên hoảng sợ, lo âu.
Tiếp đó sẽ ăn nói khép nép cầu xin bọn họ tha thứ.
Đến lúc ấy, bọn họ có thể tha hồ mà nhục mạ Tô Trường Ly rồi.
Nhưng thật không ngờ, Tô Trường Ly lại vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, trên mặt không lộ ra chút vẻ bối rối nào.
Chẳng lẽ, nàng thật sự không sợ chết hay sao?
Hay là nàng cảm thấy, chúng ta không phá nổi mai rùa của nàng?
Cho dù chúng ta không phá được, thì chẳng phải vẫn còn có Hoang Cổ Đại chúa tể ở đây hay sao?
Dựa vào thực lực của Hoang Cổ Đại chúa tể mà nói, nếu hắn muốn loại bỏ mai rùa của Tô Trường Ly cũng chỉ là chuyện còn con.
Mạch suy nghĩ của Tô Trường Ly thật quá khó hiểu.
Tuy trong đầu của mấy vị Đại Đế xoay chuyển vô số ý niệm, nhưng động tác của bọn họ cũng không ngừng lại.
Châm chọc Tô Trường Ly vài câu, thấy Tô Trường Ly không tức giận thì tám vị Đại Đế cũng đành thôi.
Quang Minh Đại Đế ngưng tụ ‘Đại Phong Ấn thuật’ thành một bộ quyển trục, cung kính đưa đến trước mặt của Hoang Cổ Đại chúa tể.
“Chủ nhân, không thẹn với sự giao phó, Tô Trường Ly đã bị chúng ta phong ấn trong lồng giam thời gian, kính xin chủ nhân xử trí.”
Hai tay của Quang Minh Đại Đế nâng màu vàng quyển trục lên, giọng nói vô cùng cung kính, nói rõ ràng với đôi mắt từ hư không.
Bảy vị Đại Đế còn lại, tất cả đều có vẻ hết mực tôn kính mà nhanh chóng đứng trước đôi mắt khổng lồ.
Hoang Cổ Đại chúa tể chỉ khẽ động một cái, màu vàng quyển trục trong tay của Quang Minh Đại Đế đã lập tức bay đến trước mặt hắn.
Trong đôi mắt của Hoang Cổ Đại chúa tể lóe lên một luồng hồng quang, ngay sau đó là một chiếc gậy gỗ màu xanh ngọc lưu ly bay ra từ bên trong màu vàng quyển trục.
Lơ lửng trước tầm mắt của Hoang Cổ Đại chúa tể.
“Không ngờ, đây thật sự là một cái Thế Giới chi thụ. Đúng là khó tin.”
Hoang Cổ Đại chúa tể lẩm bẩm cảm khái.
Lúc trước hắn đã nhận ra lai lịch của cái cây trong tay Tô Trường Ly.
Chỉ có điều, Thế Giới chi thụ chỉ có vẻ tạm được so với hỗn độn chí bảo Nghê Thương Tiên Y.
Nói đúng hơn thì đây chỉ là một nhánh của Thế Giới chi thụ mà thôi.
Vì thế, lúc trước Hoang Cổ Đại chúa tể chỉ trầm trồ một chút thôi, chủ yếu sự quan tâm của hắn vẫn đặt trên Nghê Thường Tiên Y.
Hoang Cổ Đại chúa tể không chú ý, nhưng mấy vị Đại Đế như Vĩnh Sinh, Thương Thiên, Thú Hoàng khi nghe thấy vũ khí của Tô Trường Ly là Thế Giới chi thụ thì không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận