Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1142 - Lừa đảo!

Nhưng khuôn mặt Phương Thốn lộ ra một tia nghi ngờ, hắn nghi ngờ nhìn ba người Lư Khán Sơn: "Các ngươi có lòng tốt như vậy sao?"
"Đúng vậy." Dương Kiếm Thư gật đầu nói: "Linh bảo trân quý như vậy, các ngươi sẽ nói cho bọn ta biết?"
Lư Khán Sơn: "Không phải lúc nãy ngươi nói chúng ta là bạn sao? Nếu đã là bạn, đương nhiên sẽ có lòng tốt như vậy rồi."
Hai người Phương Thốn và Dương Kiếm Thư nghe vậy, khuôn mặt càng tỏ ra nghi ngờ hơn.
Trong lòng bọn họ rất rõ, bọn họ và Lư Khán Sơn vốn dĩ không phải là bạn.
Thậm chí nếu như có xung đột lợi ích, còn có thể không chút do dự mà rút đao khiêu chiến.
Mộc Thạch Nhân thấy vẻ mặt nghi ngờ của hai người thì thản nhiên nói: "Nếu các ngươi không tin thì bỏ đi, cái này thật ra cũng chỉ là bán một cái tin tức, dù sao bọn ta đã thông qua thông qua tin tức này mà có được linh bảo. Các ngươi có đồng ý thử hay không thì phải xem bản thân các ngươi rồi. Chẳng qua cũng chỉ có ba mươi vạn điểm Chủ Thần Tệ mà thôi."
Ba mươi vạn còn mà thôi?
Nghe thấy lời nói của Mộc Thạch Nhân, khóe miệng Phương Thốn và Dương Kiếm Thư không khỏi run rẩy không ngừng.
Phải biết rằng, ở thế giới Luân Hồi bình thường, chính là trải qua 10 lần thành công cũng chưa chắc đã có thể kiếm được đủ ba mươi vạn điểm Luân Hồi Tệ tiền thưởng.
Nhưng nếu đã là Tiên Thiên linh bảo...
Dương Kiếm Thư và Phương Thốn liếc mắt nhìn nhau.
Chỉ thấy Dương Kiếm Thư gật mạnh đầu với Lư Khán Sơn mà nói: "Được, chúng tôi đồng ý trao đổi tin tức này."
Lư Khán Sơn nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý.
Dù sao Dương Kiếm Thư và Lư Khán Sơn thường xuyên đi dạo ở thành Trường An, bí mật về điện thoại chắc chắn chẳng giữ được bao lâu.
Có thể trước khi sự thật được phơi bày mà tàn nhẫn lừa đảo được cuộc mua bán này.
" Lựa chọn sáng suốt."
Lư Khán Sơn nhịn xuống kích động trong lòng mà khen ngợi hai người.
Phương Thốn: "Nhưng bây giờ bọn ta không có nhiều Chủ Thần Tệ như vậy, chỉ có thể ký khế ước với các ngươi trước thôi, chờ quay về Chủ Thần không gian lại đưa cho các ngươi sau."
Lư Khán Sơn cũng hiểu được, hai người Phương Thốn và Dương Kiếm Thư bây giờ chắc chắn không lấy được ba mươi vạn điểm Chủ Thần Tệ ra.
Vì vậy cũng không phản đối: "Được, một lời đã định."
Thấy Lư Khán Sơn đồng ý, Dương Kiếm Thư và Phương Thốn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Lư Khán Sơn đồng ý ký khế ước Chủ Thần, cho thấy chuyện này đáng tin, đối phương không lừa bọn họ.
Bởi vì một khi đã ký khế ước Chủ Thần thì không có cách nào đổi y, phải chấp hành dựa theo hiệp ước.
Hai bên lập tức thông qua Chủ Thần mà thành lập điều kiện giao dịch.
Đợi sau khi ký khế ước xong, Lư Khán Sơn liền lấy điện thoại ngay lập tức, quơ quơ trước mặt hai người Dương Kiếm Thư và Phương Thốn: "Sở dĩ bọn ta biết được nhiều tin tức về Hồng Hoang như vậy tất cả đều là do có nó, mà nó cũng chính là linh bảo mà bọn ta nói."
Dương Kiếm Thư và Phương Thốn nhìn chằm chằm điện thoại di động, trên mặt không khỏi lộ ra một tia nghi ngờ.
Bởi vì cái điện thoại này nhìn vào giống như một khối ngọc thạch bóng loáng, không có một khe hở nào, cũng không có một cái phím ấn nào, vì vậy bọn họ cũng không nhận ra, đây chính là điện thoại di động.
Mãi cho đến khi Lư Khán Sơn bật màn hình điện thoại lên, sau khi Dương Kiếm Thư và Phương Thốn nhìn thấy một đống ô biểu tượng ứng dụng trong màn hình điện thoại, lúc này bọn hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm.
"Cái này, cái này." Dương Kiếm Thư chỉ vào điện thoại di động không dám tin mà nói: "Cái này, đây không điện thoại di động sao?"
Lư Khán Sơn gật đầu nói: "Đúng vậy, đây chính là điện thoại di động."
Phương Thốn nghe vậy vẻ mặt liền hổn hển ngay tức thì: "Sao các ngươi có thể lấy một cái điện thoại di động đến để lừa bọn ta?"
Lư Khán Sơn bình tĩnh liếc mắt nhìn Phương Thốn một cái, bất mãn nói: "Lão phu sao lại lừa các ngươi?"
Phương Thốn vội nói: "Ngươi lấy điện thoại di động coi như Tiên Thiên linh bảo, đây không phải lừa dối thì là cái gì?"
Mộc Thạch Nhân ở bên cạnh hỏi Phương Thốn: "Ngươi biết đây là điện thoại di động của thế giới nào không?"
Phương Thốn: "Thế giới nào thì ta không biết nhưng ta chắc chắn không phải là của thế giới Hồng Hoang."
Thế giới Hồng Hoang tất nhiên không thể có điện thoại đi động.
Mộc Thạch Nhân thản nhiên nói: "Đây chính là điện thoại của thế giới Hồng Hoang."
Xoạch!
Phương Thốn và Dương Kiếm Thư nghe thấy vậy, ngạc nhiên tới mức rơi luôn cả con ngươi xuống dưới đất ngay tức thì.
Hồng Hoang, điện thoại di động, cái này vốn dĩ không chạm tới nhau?
Suy cho cùng thì một cái là thế giới tiên hiệp, một cái là kết quả của khoa học kỹ thuật.
Sửng sốt một lúc lâu, lúc này hai người mới mới phục hồi tinh thần lại, Phương Thốn vội vàng xác nhận với Lư Khán Sơn mà nói: "Là thật sao? Đây thật sự là điện thoại của Hồng Hoang?"
Lư Khán Sơn: "Hàng giả đền gấp đôi vạn."
Cung Vị Uơng: "Thật ra thì mặc dù nó được gọi là điện thoại di động, cũng có những chức năng như điện thoại di động nhưng nó phải là kết quả của khoa học kỹ thuật mà là một pháp bảo. Các khả năng khác, căn bản không thể so sánh nhiều với điện thoại di động mà ngươi biết."
Cho ta xem một chút."
Dương Kiếm Thư vươn tay cướp lấy điện thoại của Lư Khán Sơn, chuẩn bị xem xét một lượt.
Lư Khán Sơn thấy Dương Kiếm Thư cướp lấy điện thoại di động cũng không để bụng mà còn lộ ra một nụ cười với ý vị thâm trường.
"Ấy, sao cái điện thoại này không hoạt động? Có phải bị hỏng rồi không?"
Dương Kiếm Thư dùng tay ấn điện thoại một lúc, phát hiện căn bản không thể nào dùng được, những ô biểu tượng trên điện thoại căn bản là bất động.
Lư Khán Sơn lại lần nữa cầm lấy điện thoại của bản thân, lúc này mới giải thích: "Không phải là điện thoại di động bị hỏng mà là điện thoại di động này giống như pháp bảo, một khi đã nhỏ máu tế luyện thì chỉ có chủ nhân của nó mới có thể sử dụng, những người khác không thể nào khiến nó hoạt động được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận