Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2118 - Cửu âm Cửu Dương Thần Công!!

Nói xong, Tiểu Thanh lập tức có chút lo lắng nhìn qua Lý Nguyên.
Nàng không biết Lý Nguyên có thể hỗ trợ hay không?
Nếu hắn không đồng ý giúp đỡ, như vậy thì sẽ rất xấu hổ.
Lý Nguyên thấy Chuẩn Đề đánh một đôi nhọn, trực tiếp đánh một đôi hai đè chết, tiếp theo một xấp bài hắn cầm trong tay liền nhanh chóng đi hết toàn bộ.
Sau khi đánh máy ván, hắn mới hỏi nhỏ tình hình nói: “Nếu như ngươi nói là trong linh khí trong cơ thể nàng thì thật ra đã bị sắp xếp lại.”
Tiểu Thanh cả mặt vẻ kinh ngạc: “Linh khí của Ngọc Ngọc đã được chỉnh lý? Lúc nào cơ, sao ta không biết?”
Bạch Tố Trinh đang ăn thịt bò khô trong miệng, biểu cảm trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng vội vàng thi triển thần thức, dò xét trong kỳ kinh bát mạch của Lâm Đại Ngọc.
Quả nhiên, thương thế lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch của Lâm Đại Ngọc tuy vẫn còn, có điều linh khí vốn xao động hỗn loạn của nàng đã trở nên bình thuận lại, khí âm dương ẩn trong linh khí cũng lại lần nữa đạt tới cân bằng.
“Đây là có chuyện gì? Linh khí của Ngọc Ngọc khôi phục bình thường lúc nào vậy?”
Bạch Tố Trinh ngạc nhiên nói.
Tiếp Dẫn Đạo Nhân mở miệng giải thích: “Cổng chuông gió của công tử, mỗi một cái đều là Tiên thiên linh bảo cực phẩm, âm thanh nó phát ra có công hiệu có thể ngưng thần tĩnh khí, trừ ma an thần. Từ lúc vừa rồi các ngươi tiến vào, người này nghe thấy tiếng chuông gió, linh khí lúc đầu bị tẩu hỏa nhập ma của nàng, được đạo âm rung động, tự nhiên mà lắng xuống.”
“Thì ra là như vậy.”
Biểu cảm Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh bừng tỉnh đại ngộ.
Không nghĩ tới, các nàng phí hết tâm tư đều không thể làm cho linh khí lắng lại, chỉ cần đi một chuyến từ cửa khách điếm của Lý Nguyên liền có thể lắng lại, như vậy cũng đả kích người quá rồi!
Mà Lâm Đại Ngọc thì trực tiếp nghe đến mụ mị.
Cái gì?
Chiếc chuông gió của cánh cổng kia thế mà đều là Tiên thiên linh bảo cực phẩm?
Hơn nữa một một cái bên trên đều là Tiên thiên linh bảo cực phẩm?
Phải biết, nhưng mỗi một chuỗi kia có một cây chuông đồng đó!
Thế cái này có đến mười Tiên thiên linh bảo cực phẩm rồi?
Thật hay đùa thế?
Không phải nói có rất ít Tiên thiên linh bảo sao?
Tiên thiên linh bảo cực phẩm thì càng hiếm có hơn.
Sao ở đây lại có nhiều như vậy?
Cái chuông gió kia có thể nghịch thiên như thế sao?
Lại nói có ai có thể cứ tùy tiện treo Tiên thiên linh bảo ở cửa ra vào như thế chứ?
Nếu như, lời này không phải Tiếp Dẫn Thánh Nhân nói, bất luận thế nào thì Lâm Đại Ngọc cũng sẽ không tin loại lời nói vô căn cứ này đâu.
Sẽ còn khịt mũi coi thường!
Dù sao, chuyện này quá vô lý.
Chỉ cần đầu óc không bị úng nước là sẽ không tin tưởng.
Nhưng lời này lại do Thánh Nhân nói ra.
Thánh Nhân chắc chắn sẽ không nói lung tung.
Chí ít, sẽ không nói lung tung với kẻ vô danh tiểu tốt như Lâm Đại Ngọc.
Lại thêm, Lâm Đại Ngọc nhớ tới, vừa rồi sau khi mình vào cửa đột nhiên cảm thấy linh khí xao động trong cơ thể lập tức trở nên bình tĩnh lại.
Trước đó, nàng còn tưởng rằng đây là hồi quang phản chiếu.
Bây giờ xem ra nguyên nhân chuyện này là bởi tiếng chuông gió rồi?
Nói như vậy, cái chuông gió treo ở cửa kia thật sự là Tiên thiên linh bảo cực phẩm rồi?
Má ơi!
Nghĩ tới đây, Lâm Đại Ngọc liền cảm thấy hô hấp của mình run lên.
Chỉ cảm thấy cái khách sạn này cũng quá ngang tàng.
Lại cứ thế lấy tầm mười kiện Tiên thiên linh bảo cực phẩm ra làm đồ trang trí tùy ý treo ở cửa.
Phải nói là trước kia nàng ở đại hoa viên cũng coi như được chứng kiến cuộc sống xa hoa lãng phí ngang tàn.
Nhưng chỉ bằng một chuỗi chuông gió của khách điếm này Mã thuchs Giả gia cũng không ngang tàng được như vậy!
Mở rộng tầm mắt!
Ngay tại thời điểm Lâm Đại Ngọc âm thầm khiếp sợ không thôi, Tiểu Thanh lại hỏi Lý Nguyên: “Nếu linh khí của Ngọc Ngọc đã khôi phục bình thường thì sau này nàng có thể tu luyện bình thường không??”
Lý Nguyên lắc đầu: “Dĩ nhiên không thể, âm thanh của chuông gió chỉ làm lắng chân khí hỗn loạn của nàng lại, chứ không phải là cải biến thể chất Cửu âm Huyền Dương của nàng. Nếu như nàng tu luyện công pháp thì sẽ đánh vỡ thế âm dương hòa hợp trong cơ thể từ đó dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.”
Tiểu Thanh cau mày nói: “Vậy làm sao bây giờ? Có cách nào có thể để nàng tu luyện bình thường được không?”
Lý Nguyên tùy ý nói: “Chắc chắn có cách, còn có không ít cách. Biện pháp thế nhất, nàng chỉ cần tu luyện công pháp thích hợp với thể chất của mình thì dĩ nhiên sẽ không phá hỏng thế âm dương hòa hợp trong cơ thể nàng. Biện pháp thứ hai, trên đời có một loại dược liệu tên là Ma Tiên Hương, dùng nó làm thành hương liệu có thể cân bằng âm dương, điều hòa nguyên thần, mỗi lúc nàng tu luyện đốt một chút thì tự nhiên có thể hóa giải tẩu hỏa nhập ma. Biện pháp thứ ba thì chính là để nàng đeo một loại pháp bảo giống như chuông gió kia là được.”
Không đợi Lý Nguyên nói hết các biện pháp, Tiểu Thanh liền ngắt lời Lý Nguyên.
Chỉ thấy biểu cảm nàng khổ sở nói: “Những biện pháp ngươi nói này cũng đâu có dễ làm được.”
Mắt nàng xoay động, nhìn Lý Nguyên, cả mặt mong đợi nói: “Nếu không, Lý công tử, ngươi ra tay giúp Ngọc Ngọc chút đi”
Biểu cảm của nàng có hơi thấp thỏm, lo Lý Nguyên từ chối.
Lúc đó thì nàng cũng không biết nên làm gì.
Nhưng mà, nằm ngoài dự liệu của Tiểu Thanh, chỉ thấy Lý Nguyên sảng khoái gật đầu nói: “Được.”
Biểu cảm của Tiểu Thanh sững sờ, trong lúc nhất thời lại có hơi không phản ứng kịp.
Đợi sau khi nàng lấy lại tinh thần, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Sảng khoái như vậy sao?”
Bạch Tố Trinh cũng có hơi ngạc nhiên.
Dù sao, Lý Nguyên thật ra cũng không phải một người dễ nói chuyện.
Lý Nguyên nhún vai, thản nhiên nói: “Ta chỉ là không muốn vài người có cái cỡ để ngày ngày ăn của ta, uống của ta, ngủ của ta, cứ ở mãi chỗ này không đi.”
Phụt!
Bạch Tố Trinh nghe thấy Lý Nguyên giải thích, nhịn không được, trực tiếp bật cười.
Lời này, rõ ràng là lời trước đó Tiểu Thanh nói ở trên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận