Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2318 - Cảm giác như đang mắng người!!

Dương Thiền: “Đương nhiên là thật, tỷ tỷ còn có thể lừa ngươi sao? Phải biết rằng, khi còn bé Tiểu Tê Tử suýt chút nữa đã chết, sau đó ăn một gốc Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo ở trong vườn , rồi mới dần sống lại.”
“Tiểu Tê Tử là ai?”
Nhạc Linh San hỏi.
Dương Thiền đắc ý nói: “Đây là con gái nuôi chung của Lý Nguyên và ta, đồng thời cũng là nữa hoàng Tiên Đường trước đây.”
Thịch!
Nhạc Linh San loạng choạng, ngã xuống ruộng rau ngay lập tức.
Mặt và đất tiếp xúc thân mật với nhau.
Cùng lúc đó, bọt trắng không ngừng trào ra khỏi miệng.
Giống như là bị động kinh.
Không còn cách nào, Nhạc Linh San thực sự rất kinh hãi.
Chỉ cảm thấy toàn thân mình, mỗi một lỗ chân lông đều đang nứt ra.
Nàng cảm thấy chẳng lẽ mình bị ảo giác sao?
Nếu không phải ảo giác, làm sao Dương Thiền có thể nói nữ hoàng Tiên Đường là con nuôi của mình?
Đó là nữ hoàng Tiên Đường đấy!
Thánh Nhân đầu tiên của Nhân tộc.
Làm thế nào một sự tồn tại tối cao như nữ hoàng Tiên Đường lại là con gái nuôi của Dương Thiền?
Tuy Dương Thiền rất trây bò, nhưng có thực sự ‘trâu’ đến thế không?
Dương Thiền nhìn thấy Nhạc Linh San ngã xuống, lập tức vẻ mặt đau lòng nói: “Ôi, thôi chết rồi, cẩn thận một chút, Hỗn độn linh căn của ta sắp bị ngươi đè chết rồi.”
Vì quá kích động, nàng thậm chí còn nói giọng vùng Giang Khẩu.
Nhạc Linh San nghe thế thì trợn tròn mắt.
Thế mà chỉ biết đau lòng, không biết thương người muội muội lfa ta.
Bất chấp phỉ nhỏ mối quan hệ giả tạo giữa hai người, Nhạc Linh San nhảy lên từ dưới đất, sau đó nàng kinh ngạc hét lên với Dương Thiền như bị điện giật: “Những gì ngươi vừa nói là sự thật sao? Nữ, nữ, nữ hoàng Tiên Đường thực sự là con gái nuôi của ngươi?”
Vì quá sợ hãi, giọng Nhạc Linh San run rẩy.
Dương Thiền bình tĩnh xua tay nói: “Đừng ngạc nhiên như vậy, khiêm tốc, khiêm tốn.”
Nhạc Linh San xù lông nói:
“Ta có thể khiêm tốn được sao? Đây chính là Thánh Nhân đấy.”
Dương Thiền nhịn xuống nụ cười trên mặt, thản nhiên nói: “Thánh Nhân cũng là người, đã là người, có cha nuôi mẹ nuôi không phải rất bình thường sao?”
Nhạc Linh San buột miệng nói: “Thánh Nhân thật sự là người sao?”
Nàng nói xong, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nghe giống như mắng người thế?
Nàng vội vàng đổi lời: “Thánh Nhân không phải người, mà là chí tôn chí cao vô thượng, là cự phách bao quát vạn giới.”
Dương Thiền thúc giục: “Mau đi hái rau đi, nếu không Lý Nguyên sẽ nói chúng ta lề mề đấy.”
Nhạc Linh San vội vàng nhặt rau.
Nàng vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, bệ hạ thật sự là con gái nuôi của ngươi sao?”
Dương Thiền: “Không phải ta đã nói với ngươi sao? Đương nhiên là thật, ngươi cho rằng có ai dám nói lung tung chuyện này chứ?”
Ặc!
Nhạc Linh San hiểu rằng chỉ cần một người thông minh bình thường sẽ không dám lấy Thánh Nhân ra đầu.
Tuy nhiên, kẻ từ đó, Nhạc Linh San ngày càng trở nên bối rối.
Thật không ngờ, Tam Thánh Mẫu lại che dấu sâu như vậy!
Tuy nhiên, Tam Thánh Mẫu là mẹ nuôi của nữ hoàng bệ hạ.
Bây giờ ta là muội muội của Tam Thánh Mẫu.
Kể từ đó, không phải ta là...
Tuy Nhạc Linh San không dám suy nghĩ tiếp, nhưng vừa nghĩ tới đây, nàng không khỏi cười ngây ngốc.
“Ngươi đang nghĩ chuyện hay ho gì vậy? Cười xán lạn thế?”
Dương Thiền tò mò hỏi Nhạc Linh San.
Nhạc Linh San ngây ngô nói: “À, ta không có cười gì cả.”
Chuyện này khó nói ra thật đấy, bởi vì nói ra thì có vẻ bất kính với nữ hoàng.
“Đúng rồi.”
Nhạc Linh San đột nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt nghi ngờ hỏi Dương Thiền: “Dương tỷ tỷ, ngươi nói ngươi là mẹ nuôi của nữ hoàng bệ hạ, Lý công tử là cha nuôi của nữ hoàng bệ hạ, vậy ngươi với Lý công tử có quan hệ như thế nào?”
Dương Thiền đảo mắt, giọng điệu giấu đầu lòi đuôi: “Giữa bọn ta có quan hệ gì, chỉ dựa vào cái này ngươi cũng không nhìn ra được sao?”
“Trời ạ!”
Nhạc Linh San hít sâu một hơi: “Hai người các ngươi là đạo lữ sao?”
Dương Thiền cười đắc ý với Nhạc Linh San: “Không sai biệt lắm, không sai biệt lắm.”
Nàng rất vui khi để người khác hiểu lầm mối quan hệ của nàng và Lý Nguyên.
Thấy Dương Thiền thừa nhận, Nhạc Linh San vừa kinh ngạc vừa ghen tị.
Có thể trở thành đạo lữ với một nam tử hoàn hảo như vậy thực sự là một điều may mắn.
Chẳng qua, cách ở chung của Dương Thiền và Lý công tử không thân thiết như đạo lữ nhỉ?
Chẳng lẽ, họ quá tôn trọng nhau chăng?
Nói chuyện một hồi lâu, Dương Thiền và Nhạc Linh San trở lại nhà bếp với một số loại rau.
Sau khi trở lại nhà bếp, Nhạc Linh San hô lên với Lý Nguyên: “Tỷ phu, bọn ta hái rau xong rồi.”
Thịch!
Dương Thiền nghe cách gọi của Nhạc Linh San, lảo đảo ngã xuống đất. Nàng không ngờ Nhạc Linh San lại ngu ngốc đến mức công khai gọi Lý Nguyên là tỷ phu.
Xong rồi, sắp xấu hổ chết rồi.
Lý Nguyên nghi ngờ hỏi Nhạc Linh San, “Ngươi vừa gọi ta là gì?”
Nhạc Linh San: “Tỷ phu, ồ, đúng rồi.”
Nàng vỗ trán giải thích: “Vừa rồi ta nhận Tam Thánh Mẫu là tỷ tỷ của mình.”
Lý Nguyên khó hiểu và nói: “Ngươi nhận Tam Thánh Mẫu là tỷ tỷ của mình, tại sao ngươi lại gọi ta là tỷ phu?”
Dương Thiền ở một bên đã che mặt mình.
Hu hu hu, ta không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người nữa.
Nhạc Linh San hoài nghi chớp mắt: “Tam Thánh Mẫu là tỷ tỷ của ta, ngươi và Tam Thánh Mẫu là đạo lữ, ngươi không phải là tỷ phu của ta sao?”
Lúc này Lý Nguyên mới hiểu toàn bộ câu chuyện.
Hắn liếc nhìn Tam Thánh Mẫu, tức giận nói: “Đừng nghe những lời nhảm nhí của Dương Thiền, ta và nàng hoàn toàn không phải là đạo lữ.”
Ặc!
Nhạc Linh San liếc nhìn Dương Thiền.
Lúc đó nàng mới phát hiện Dương Thiền đã lấy tay che mặt mình.
Nhìn khuôn mặt lộ ra giữa các ngón tay, sắc mặt của Dương Thiền đã đỏ bừng.
Cuối cùng Nhạc Linh San cũng phản ứng lại: “Thì ra là Dương tỷ đang nói đùa với ta.”
Dương Thiền hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất rồi chui vào.
Thật là xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận