Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1095 - Cuối cùng cũng gặp được người bình thường!!! (2)

Nhưng mà, người đàn ông mặc cơ giáp và người nam cầm khẩu Gatling lại nhìn đến không chớp mắt.
Hai cô gái này, so với những nữ chính mà bọn họ từng thấy lúc đi qua các thế giới luân hồi còn xinh đẹp và có khí chất hơn.
Không ngờ được rằng khách điếm nhỏ này vậy mà lại có mỹ nữ đẹp như thế.
Cũng không biết có thể theo đuổi không?
Người đàn ông mặc cơ giáp và người nam cầm súng Galtling bắt đầu thầm tính toán trong lòng.
Thân là nam luân hồi giả với tính hướng bình thường, đương nhiên muốn tấn công theo đuổi nữ chính ở các thế giới.
Nếu không, bọn họ còn là đàn ông sao?
Nhưng mà, tại sao lại cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh lại lạnh đi vậy?
Tất cả lông tơ đều dựng ngược lên!
Trong lòng người nam cầm khẩu Gatling và người nam mặc cơ giáp chợt sinh ra cảm giác khó hiểu.
Nữ Oa và Hậu Thổ biết được ý tưởng của người nam mặc cơ giáp và người đàn ông cầm súng Gatling, sắc mặt chợt lạnh đi.
Vậy mà lại muốn tấn công theo đuổi bọn ta, thật đúng là không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào!
Nếu không phải muốn giữ lại để xem trò hay, Nữ Oa cùng với Hậu Thổ đã sớm rút linh hồn của người nam mặc cơ giáp và người nam vác khẩu Gatling ra và thiêu đốt nó trên ngọn lửa mãi mãi!
Mà Tam Thanh nhìn vài vị luân hồi giả đi vào, trên mặt tự nhiên lộ ra vẻ hoài nghi và bất ngờ. Vừa mới nhắc đến mấy người từ bên ngoài đến thì đảo mắt một cái đã thấy đối phương tới khách điếm.
Trùng hợp, thật sự là quá trùng hợp.
“Hãy sắp xếp cho chúng ta mấy gian phòng tốt nhất.”
Lão đạo sĩ Lư Khán Sơn nói với Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề.
Tuy rằng giá phòng ở đây rất đắt nhưng Lư Khán Sơn cũng không quan tâm quá nhiều. Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra mấy nén vàng, ném cho Chuẩn Đề đạo nhân rồi nói: “Từng này vàng chắc cũng đủ để chúng ta nghỉ lại một tháng rồi. Chỉ cần các ngươi hầu hạ cho tốt thì tiền bạc không phải là vấn đề.”
Chuẩn Đề đạo nhân cũng không nói gì, chỉ mang bạc cung kính đưa cho Lý Nguyên. Sau đó mới lấy chìa khóa phòng cho mấy người kia đưa cho họ.
“Đây là chìa khóa phòng, có cần ta dẫn các vị lên tầng không?”
“Đừng lên tầng vội, ở chỗ này của các ngươi có món gì ngon không? Có đồ ăn ngon, cứ việc mang lên, gia không thiếu tiền.”
Người đàn ông mặc cơ giáp - Kỷ Thiên hào khí nói.
Thực ra, mục đích của Kỷ Thiên không phải là ăn mà là mượn việc ăn uống hỏi thăm một ít chuyện của Hồng Hoang từ mấy người nhân viên cửa hàng.
Một nhóm nhân viên của cửa hàng này đều chỉ là người phàm nên không cần lo sẽ bị nhìn ra sơ hở.
Cho dù có thật sự bị nhìn ra sơ hở, bọn họ cũng có thể dễ dàng giải quyết một đám người thường!
Trong lòng Kỷ Thiên âm thầm tính toán như vậy.
Tiếp Dẫn đạo nhân lắc đầu nói: “Bổn tiệm không cung cấp thức ăn, chỉ cung cấp chỗ dừng chân.”
“Tại sao lại không cung cấp đồ ăn? Nếu vậy thì bọn ta sẽ ăn cái gì?”
Kỷ Thiên hơi bất mãn nói. Khách điếm sang trọng như vậy mà lại không cung cấp đồ ăn, không lẽ chỗ này là hắc điếm?
Tuy là hắn không tiếc tiền nhưng hắn vẫn biết là ở thời cổ đại, lệ phí nghỉ qua đêm tận mười lượng một ngày là rất đắt đỏ.
Thu tiền ở mức năm sao nhưng lại không thể hưởng thụ sự phục vụ cấp năm sao, đương nhiên Kỷ Thiên không thể nào thấy hài lòng.
Tiếp Dẫn đạo nhân cố gắng làm tốt bổn phận của một người phục vụ, hắn kiên nhẫn trả lời: “Các vị có thể ra ngoài ăn cơm.”
Người nam cầm khẩu Gatling - Khương Chính Dương lắc đầu rồi nói: “Nghiệp vụ về phục vụ ở chỗ này của các ngươi vẫn chưa tốt.”
Hắn đang chuẩn bị chỉ dạy cho mấy người lạc hậu này vài lời khuyên về đường lối kinh doanh và nâng cao năng lực phục vụ của họ, nhưng đúng lúc này, vị thanh niên trẻ tuổi quá mức đẹp trai kia đột nhiên mở miệng: “Đây là quy củ của bổn tiệm, nếu đồng ý nghe thì có thể ở lại còn nếu không muốn thì có thể chuyển sang chỗ khác.”
Thái độ của hắn lãnh đạm, ngữ khí cũng lạnh nhạt, không thể nhìn thấy một chút nào sự “cung kính”khi đối mặt với “Thượng đế”từ hắn. Nghe giọng điệu không khách khí của Lý Nguyên, hai người Khương Chính Dương và Kỷ Thiên không khỏi giận tái mặt. Vốn dĩ diện mạo của Lý Nguyên đã khiến bọn họ thấy khó chịu, lại còn ngồi rất gần hai vị tuyệt thế mỹ nhân là Nữ Oa và Hậu Thổ, điều này càng khiến bọn họ khó chịu hơn. Bây giờ thái độ của hắn còn không lịch sự như vậy, bọn họ lại càng thấy không vui hơn nữa!
Có điều, cho dù đang rất rất không vui nhưng hai người Khương Chính Dương và Kỷ Thiên cũng không có ý muốn đánh nhau ngay lập tức với Lý Nguyên hay là rời khách điếm.
Bọn họ đều là những “lão nhân”đã trải qua mấy chục thế giới luân hồi vì vậy đương nhiên sẽ không hành động bốc đồng, xốc nổi như những người trẻ tuổi.
Bọn họ hiểu rất rõ rằng, nhiệm vụ hàng đầu hiện tại là phải ẩn núp, hoàn thành nhiệm vụ thật tốt sau đó thuận tiện hỏi thăm tình huống cụ thể của thế giới này để xem liệu có thể đạt được tài nguyên gì hay không.
Về phần dạy dỗ cái tên tiểu bạch kiểm này, đợi tới lúc chuẩn bị rời đi rồi giáo huấn hắn cũng không muộn.
Thù này có thể trả sau chứ không bao giờ quên được!
Hơn nữa, khách điếm còn có hai vị tuyệt thế mỹ nữ mấy nghìn năm khó gặp, bọn họ là hai tên háo sắc lại càng không muốn rời đi.
Cảm nhận được ý định của hai người Khương Chính Dương cùng với Kỷ Thiên, mấy người Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh không hẹn mà lập tức cùng lộ ra vẻ đồng tình trên mặt.
Cũng không có gì hay để nói cả nên trước hết vì các ngươi mà mặc niệm một giây đồng hồ đã!
Nhưng ánh mắt của Nữ Oa và Hậu Thổ lại có vẻ lạnh lùng.
Chỉ là một con kiến nhỏ mà cũng âm mưu đòi theo đuổi chúng ta, tới cái mức này đã không thể dùng câu cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga để hình dung nữa.
Các nàng đã nghĩ xong cách chết của Khương Chính Dương và Kỷ Thiên.
Có điều, trước khi chết thì có thể chơi đùa một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận