Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1755 - Lão Tử bị coi như tên ngốc!

Có lẽ, là bởi vì lúc Hoàng Dung nói chuyện với Lý Nguyên, ánh mắt có ánh sáng?
Hoàng Vô Tà ở trong lòng lắc đầu, tạm thời nhịn xuống khó chịu trong lòng.
Hắn đi thẳng vào vấn đề nói với Lý Nguyên: “Ngồi thì không cần, hôm nay lão phu tới đây, là chuẩn bị mang tiểu nữ trở về Bách Hoa đảo, chỉ là, lão phu nghe tiểu nữ nói, nàng làm vỡ một cái bình hoa của ngươi, làm mất một quân cờ của ngươi, ngươi lại muốn để nàng cho ngươi làm tạp dịch mười vạn năm, không biết chuyện này có thật không?”
Lý Nguyên tiếp tục chơi cờ với Lão Tử, gật đầu nói: “Là thật.”
Hoàng Vô Tà thấy Lý Nguyên vậy mà không biết xấu hổ thừa nhận, ánh mắt không khỏi trở nên sắc bén như đao, như tuyết băng lãnh.
Hắn dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Làm vỡ một cái bình hoa, làm mất một quân cờ, thì để người ta làm tạp dịch mười vạn năm, ngươi không cảm thấy chuyện này rất quá đáng hả?”
Lý Nguyên đặt xuống một quân cờ, vẻ mặt mờ mịt hỏi ngược lại: “Quá đáng á? Ta cảm thấy rất hợp tình hợp lý mà?”
Hoàng Vô Tà thấy dáng vẻ mờ mịt của Lý Nguyên, trong lòng cười khẩy không thôi...
Giả bộ còn rất giống, kỹ thuật diễn này, đều có thể làm ảnh đế luôn rồi.
Lý Nguyên thực sự cảm thấy mình không quá đáng.
Hắn hỏi Lão Tử trước mặt: “Ngươi có cảm thấy ta quá đáng không?”
Lão Tử cầm một quân cờ, vốn đang suy nghĩ hạ cờ thế nào.
Hắn nghe Lý Nguyên hỏi, lập tức lắc đầu như trống bỏi, nói: “Không quá đáng, không quá đáng chút nào hết. Làm vỡ một cái bình hoa, làm mất một quân cờ, vậy mà chỉ làm tạp dịch mười vạn năm, thế này quá nhẹ nhàng rồi. Tại hạ cảm thấy, Lý công tử làm vậy cũng chưa tính là nghiêm phạt, mà là khen thưởng. Dù sao, rất nhiều người muốn làm tạp dịch cho Lý công tử, còn không có cơ hội này đâu.”
Hắn nhìn Hoàng Vô Tà, hâm mộ nói: “Nữ nhi ngươi kiếm bộn rồi.”
Hoàng Vô Tà: “...”
Nghe một phen ‘ngụy biện’ của lão đầu xong, hắn đều đã không biết chính mình nên có vẻ mặt gì mới tốt.
Đây là tên ngốc từ đâu lòi ra?
Cũng quá không biết xấu hổ đi chứ?
Rõ ràng là chịu thiệt bị lừa, hắn lại nói thành ta kiếm lời.
Còn nói đến vẻ mặt chân thành, đúng tình hợp lý.
Thực sự là uổng phí tướng mạo tiên phong đạo cốt của hắn.
Không nghĩ tới lại là một tên tiểu nhân đổi trắng thay đen, không biết phải trái đúng sai!
Khinh bỉ!
Hoàng Dung ở bên cạnh cũng nghe đến mắt trợn trắng.
Thầm nghĩ, Lý Nguyên quen biết lão đầu này từ đâu vậy?
Quá không cần thể diện, quá vô sỉ!
Hoàng Vô Tà nhịn xuống trào phúng, hắn nói với Lý Nguyên: “Làm vỡ một cái bình hoa, làm mất một quân cờ, thì để người khác làm mười vạn năm tạp dịch, chuyện này bất kể là cầm đi nơi nào nói rõ lí lẽ, cũng bất giác sẽ cảm thấy hợp tình hợp lý.”
“Lão phu biết được, tiểu nữ đã ở đây làm chạy bàn hơn nửa năm, tổn thất của bình hoa và quân cờ, ta cảm thấy đã đủ trả hết rồi, vì vậy hôm nay lão phu muốn mang tiểu nữ rời đi, hy vọng ngươi có thể đồng ý. Đương nhiên, nếu không đồng ý, cũng không sao hết. Bởi vì bất kể thế nào, lão phu cũng sẽ mang tiểu nữ rời đi.”
“Haiz!”
Lý Nguyên còn chưa lên tiếng, Lão Tử đã không nhịn được thở dài: “Vẫn là quá trẻ tuổi, chưa từng chịu đòn hiểm xã hội!”
Hoàng Vô Tà nghe thấy giọng điệu ‘tình ý sâu xa’ của Lão Tử, khoé miệng không khỏi run rẩy, tỏ vẻ đặc biệt cạn lời.
Lão phu trẻ tuổi chỗ nào?
Đừng tưởng rằng ngươi râu trắng, thì có thể cậy già lên mặt nhá?
Làm như ngươi lợi hại lắm vậy.
Lý Nguyên đặt xuống một quân cờ, nói với Lão Tử: “Ngươi thua rồi.”
Lão Tử nhìn bàn cờ, đúng là hắn đã thua.
Hắn bất đắc dĩ bỏ quân cờ xuống, nói: “Công tử kỳ nghệ độc nhất vô nhị, tại hạ vẫn chưa một lần đánh cờ với công tử, vượt quá tám mươi bước.”
“Phụt!”
Một tiếng cười, truyền tới từ bên cạnh.
Thì ra là Hoàng Vô Tà nghe thấy lời của Lão Tử, thực sự không nhịn được, bật cười.
Vậy mà ngay cả tám mươi bước cũng không đi được, hắn thấy, kỳ nghệ của Lão Tử, thực sự là đủ dở.
Cờ vây muốn phân thắng bại, làm sao cũng phải một trăm năm mươi sáu đến hai trăm bước mới được chứ?
Trong tám mươi bước đã phân ra thắng bại, chỉ có loại người mới học và đại sư cờ vây mới có khả năng này.
Mà theo Hoàng Vô Tà, Lý Nguyên hiển nhiên không phải đại sư cờ vây.
Điều này chỉ có thể nói rõ, kỳ nghệ của Lão Tử, thực sự dở cực kỳ.
Hai người đánh cờ dở tệ, mà cũng dám nói ra từ kỳ nghệ ‘độc nhất vô nhị’, quả thực buồn cười vô cùng!
Khoác lác cũng không có điểm mấu chốt.
Hoàng Vô Tà vốn không dễ dàng cười, nhưng lúc này quả thực không nhịn được...
Lão Tử nghe tiếng cười nhạo của Hoàng Vô Tà, khoé miệng giật giật, mặt đều đen.
Một Thái Ất Kim Tiên như sâu kiến, mà cũng dám cười nhạo kỳ nghệ của hắn, quả thực không biết trời cao đất dày.
Phải biết rằng, vừa rồi, hắn nhìn như đang đánh cờ với Lý tiền bối, nhưng thực ra hắn đang cùng Lý tiền bối lấy Hồng Mông làm bàn cờ, lấy pháp tắc làm đường tung hoành giao thoa, lấy cảm ngộ của mình đối với đạo làm quân cờ, tiến hành đánh cờ.
Hắn có thể ở dưới tay Lý tiền bối, kiên trì hơn bảy mươi bước, đã coi như cực kỳ lợi hại rồi có được không?
Đám người Nguyên Thủy, Thông Thiên, Tây Phương Nhị Thánh, cũng đều kiên trì đến bảy mươi bước.
Lại còn dám cười nhạo, đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Nếu như, không nể mặt Hoàng Dung là tạp dịch của khách điếm, cũng coi như là “đồng nghiệp” của Lão Tử (Lão Tử cũng từng làm chạy bàn ở khách điếm), Lão Tử đã muốn xuất thủ giáo huấn sâu kiến không biết trời cao đất dày này rồi...
Lý Nguyên thưởng thức quân cờ trong tay, chuyển động qua lại quân cờ giữa các ngón tay, giống như đang xoay bút, nhìn vô cùng linh hoạt.
Hắn mặt không biểu cảm nói với Hoàng Vô Tà: “Ngươi muốn mang Hoàng Dung đi, ta cũng không cản ngươi.”
Hoàng Dung nghe vậy, không khỏi đại kinh thất sắc.
Sao có thể không ngăn cản.
Nếu như ngươi không ngăn cản, không phải ta cũng chỉ có thể theo cha ta trở về sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận