Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 681 - IQ của hắn không đạt mức bình thường !

Nhìn thấy lực sĩ quần áo màu vàng, sắc mặt Kinh Hà Long Vương tái mét, trong lòng chấn động không nói nên lời.
Vậy là hắn nói đúng rồi!
Ngọc Đế thật sự có chỉ dụ cho ta.
Chẳng lẽ hắn thật sự có thể suy tính vận mệnh hay sao?
Hơn nữa ngay cả chuyện của ng cũng tính ra được. Đó không phải là điều mà tu sĩ bình thường có thể làm.
Vậy hắn nói ngày kia ta sẽ chết, rốt cuộc có phải thật hay không?
Kinh Hà Long Vương đè nén nỗi khiếp sợ và nghi ngờ trong lòng, vội vàng chỉnh lại quần áo nghiêm túc, dâng hương nhận chỉ.
Sau khi lực sĩ quần áo màu vàng rời đi, Kinh Hà Long Vương mới mở thánh chỉ trong tay ra, chỉ thấy trên thánh chỉ viết: “Sắc mệnh Kinh Hà Long Vương, ngày mai tạo sấm chớp, giăng mây mưa, cứu tế khắp thành Trường An...”
Trên chỉ dụ còn viết bày mây bố trí mưa trong bao nhiêu canh giờ, lượng mưa bao nhiêu, không hề khác so với số canh giờ và lượng mưa mà Viên Thủ Thành tính toán ra cho hắn.
Kinh Hà Long Vương chấn động trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn không ngờ vị Viên Thủ Thành kia lại là một vị cao nhân tuyệt thế, có thể tính toán ra chỉ dụ của Ngọc Đế.
Cao nhân như thế vì sao lại phải lại giúp những ngư dân kia suy tính chỉ vì một con cá hèn mọn?
Trong lòng Kinh Hà Long Vương dấy lên nghi ngờ.
Chỉ cảm thấy hành động của Viên Thủ Thành hơi kỳ lạ.
Tuy nhiên hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tự hỏi về màn đánh cược với Viên Thủ Thành, vẻ mặt rối rắm.
“Chuyện này, chẳng lẽ ta thua trong tay hắn sao?”
Con trai thứ chín của Kinh Hà Long Vương Ngao Đà thấy vẻ mặt lo lắng của phụ thân, hắn lên tiếng hỏi thăm nguyên nhân.
Kinh Hà Long Vương nói chuyện đánh cược với Viên Thủ Thành cho con trai.
Ngao Đà nghe thế thì xem thường, nói: “Phụ vương không cần lo lắng, muốn đánh thắng cược có gì khó đâu? Chỉ cần thời điểm tạo mưa, phụ vương cho thiếu nửa canh giờ, lượng mưa thêm chút. Vậy chính là người xem bói không đúng, phụ vương thắng rồi sao?”
Kinh Hà Long Vương đang muốn gật đầu thì hắn đột nhiên nhớ lại lời nói của Lý Nguyên.
Nói họa lớn của hắn sắp tới, mệnh không còn được bao lâu.
Chẳng lẽ vì ta không dựa theo thánh chỉ tạo mưa nên mới bị Ngọc Đế trách phạt, nên mới không giữ được mạng?
Nghĩ tới đây, Kinh Hà Long Vương bị hù dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Hắn vội vàng lắc đầu, nói: “Chúng ta không thể làm trái thánh chỉ, nếu không sẽ gặp họa lớn.”
“Chẳng qua chỉ là thiếu nửa canh giờ, thêm tí lượng mưa, vậy cũng không tính là chuyện lớn, làm sao mà gây ra họa lớn được?”
Vẻ mặt Ngao Đà khó hiểu.
Kinh Hà Long Vương nói cho hắn nghe chuyện Lý Nguyên suy tính cho hắn.
“Lúc trước ta còn tưởng rằng người này giả thần giả quỷ, không ngờ hắn lại suy tính ra được chuyện Ngọc Đế sẽ hạ chỉ cho ta. Vì vậy hắn nói ta sắp gặp họa lớn e là không phải giả, hơn phân nửa ứng nghiệm trong chuyện bày mây bố trí mưa này, thế nên không thể làm sai.”
Ngao Đà kinh ngạc nói: “Trong thành Trường An sao lại xuất hiện nhiều cao nhân tính toán không sót như vậy.
Kinh Hà Long Vương xúc động nói: “Không ngờ hai người này có thể suy tính ra chuyện của Ngọc Đế, đúng là kỳ nhân.”
Ngao Đà lo lắng nói: “Nếu phụ vương dựa theo chỉ dụ này bố trí mây mưa, vậy chẳng phải ngươi đánh cược thua với người thầy bói kia sao?”
Kinh Hà Long Vương nở nụ cười: “Ta đánh cược thua thầy tướng cũng chỉ là tổn thất một bảo châu mà thôi. Chỉ cần ta thắng Lão bản khách điếm... Ha ha, đây chính là Tiên thiên linh bảo cực phẩm và một đồ đệ thiên tài!”
Nói tới đây, miệng hắn cười muốn nứt ra rồi, khuôn mặt kích động đến mức ửng hồng.
Cho dù là chuông gió Tiên thiên linh bảo hay đồ đệ có Thánh đồng chín tầng cũng đều quý giá hơn một viên bảo châu nhiều.
Ngao Đà nhìn vẻ mặt cười đến sái quai hàm của phụ thân, không khỏi nghi ngờ.
Hắn cũng không rõ lắm chuyện phụ vương đánh cược với Lý Nguyên.
“Tiên thiên linh bảo cực phẩm? Phụ vương đang nói cái gì vậy?”
Hắn giải thích đơn giản cho nhi tử: “Ta và Lão bản khách điếm kia đánh cược. Hếu như hắn tính đúng thì ta thua hắn một đồ vật. Nếu hắn tính sai, vậy chuông gió Tiên thiên linh bảo cực phẩm sẽ thuộc về ta.”
Kinh Hà Long Vương không nói chuyện Tụ Bảo Bồn cho nhi tử.
“Người này thậm chí có Tiên thiên linh bảo cực phẩm?”
Vẻ mặt Ngao Đà không dám tin.
“Vậy là phụ vương phát tài rồi!”
“Ha ha ha.”
Kinh Hà Long Vương vuốt chòm râu của hắn, đắc ý cười lớn không ngừng: “Chuyện này phải đa tạ Lão bản khách điếm kia. Nếu không phải hắn nói ta sắp gặp họa lớn, mệnh không còn lâu thì ta cũng phản ứng không kịp. Đáng tiếc, hắn không tính đến, ta là người hiền, tự có trời giúp, chẳng những gặp dữ hóa lạnh, hơn nữa còn có thể có được một Tiên thiên linh bảo và một đồ đệ thiên tài... Đây mới thật sự là quý nhân của ta, làm ta phải ngại ngùng thắng hắn!”
Mặc dù miệng nói lời không hay nhưng nhìn Kinh Hà Long Vương cười đến không ngậm được miệng, rõ ràng hắn rất không biết xấu hổ.
Ngày thứ hai.
Kinh Hà Long Vương dựa theo ý chỉ của Ngọc Đế, tạo mây mưa theo đúng quy củ.
Trong thành Trường An.
Viên Thủ Thành nhìn mưa trên trời, trên mặt lộ vẻ kỳ quái.
“Kỳ lạ, tại sao Kinh Hà Long Vương không mắc mưu, khấu trừ nước mưa? Theo lý thuyết là không nên chứ? Với trí thông minh của hắn, sao có thể nhìn ra trong đó có cạm bẫy?”
Đợi bố trí mưa kết thúc, sau cơn mưa trời lại sáng, Kinh Hà Long Vương vội vã đi tới chỗ thầy bói Viên Thủ Thành trước, vui vẻ đưa viên lưu ly trên mũ cho Viên Thủ Thành.
“Tiên sinh tính toán đúng là không bỏ sót gì, thật là một cao nhân. Ta thua, viên lưu ly này là quẻ kim cho tiên sinh. Cáo từ.”
Nói xong hắn lại vội vã rời khỏi đó.
“Haiz.”
Viên Thủ Thành đang đầy một bụng nghi ngờ muốn hỏi Kinh Hà Long Vương, hắn không ngờ Kinh Hà Long Vương đưa viên lưu ly xong rồi đi ngay.
Thế này cũng quá vội vàng rồi? Chạy đi đầu thai à?
Ha ha, còn có một Tiên thiên linh bảo và một đệ tử thiên tài tuyệt thế đang chờ ta, có thể không vội sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận