Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 289 - Tiếp Dẫn Chuẩn Đề là diễn viên gạo cội!! (2)

“Lát nữa cũng xin Thương cô nương có thể giúp chúng ta nói vài câu tốt trước mặt Lý đạo hữu, chúng ta thật sự không có ý định muốn mạo phạm Thương cô nương.”
Nói xong, trên mặt hắn lại lộ vẻ nghẹn ngào...
Tiếp Dẫn đạo nhân thấy thế, nhất thời ăn ý tiếp lời nói: “Chủ yếu là do Tây Phương của chúng ta nghèo khó, thấy Thương cô nương kinh tài tuyệt diễm như vậy liền không nhịn được muốn thu làm đệ tử, để hoàn thành tốt nguyện vọng phổ độ chúng sinh hồng nguyên của chúng ta, mong là Thương cô nương có thể hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta.”
Nói đến đây, vẻ mặt hắn cũng trở nên bi thương.
Vừa nhìn đã biết đây là hai lão diễn viên.
Thương Thanh Quân vốn đang cực kỳ tức giận, song lại thấy thái độ thành khẩn của Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, nói xong lại còn khóc, tức giận trong lòng cũng theo đó mà tan hơn phân nửa.
Nàng thấy Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề vẫn còn bi thương che mặt ở đó, không nhịn được mở miệng nói:
“Quên đi, dù sao các ngươi không mang ta tới Tây Phương, ta sẽ không so đo.”
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nghe vậy, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, Thương Thanh Quân dễ lừa chứ Lý Nguyên lại không lừa nổi!
Nghĩ tới đây, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề lại không vui vẻ nổi.
...
Trang viên.
Hậu Thổ cảm khái nói: “Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cũng có bản lĩnh đấy, nói chảy nước mắt là chảy.”
Nữ Oa nhìn Lý Nguyên, quở trách: “Ngươi xem ngươi kìa, một cái tên đã khiến người khác sợ thành dạng này.”
Lý Nguyên nghi ngờ nói: “Ta thấy mình rất hiền hòa mà?”
Da mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn run lên, hắn không muốn nói chuyện.
Đát Kỷ tò mò nhìn ca ca, hỏi: “Thương Thanh Quân này là ai vậy? Sao lại nói muốn gả cho ngươi?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Nàng là nữ nhi của Thương Dung, Thương Dung nhờ ta giúp chăm sóc nàng một chút mà thôi.”
Vào lúc mọi người đang nói chuyện, chỉ thấy hai người Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề lo sợ bất an đi cùng mẫu nữ Thương Thanh Quân tới trang viên của Lý Nguyên.
Mới vừa đi tới cửa chính, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đã nhìn thấy Lý Nguyên, Đát Kỷ cùng với Tam Thanh, Nữ Oa, Hậu Thổ đang ngồi trong sân uống rượu.
Thấy hai người tới, Tam Thanh, Nữ Oa, Hậu Thổ lập tức lộ vẻ mặt hài hước.
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề thấy mọi người đều ở chỗ này, vẻ xấu hổ trên mặt càng đậm hơn.
Đặc biệt sau khi bọn họ thấy Tam Thanh là lập tức phản ứng lại.
Chết tiệt, vừa nhìn đã biết mình bị hố.
Hai người nhịn buồn bực trong lòng xuống, lấy lòng ôm quyền nói với Lý Nguyên: “Xin Lý đạo hữu thứ lỗi, chúng ta không biết Thương cô nương lại là bằng hữu với Lý đạo hữu, có chút hiểu lầm.”
Lý Nguyên bình tĩnh nhìn hai người, thản nhiên nói:
“Nếu như các ngươi không dùng Phật quang kéo giữ nàng, ta cũng lười để ý đến các ngươi, nhưng nếu như các ngươi ý đồ miễn cưỡng độ hóa nàng đi Tây Phương…”
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề thấy ngữ khí của Lý Nguyên khác thường, trong lòng chợt thấp thỏm không thôi.
Lý Nguyên nói một cách tùy ý: “Thế này đi, các ngươi tát lẫn nhau mười cái bạt tai, chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa.”
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nghe vậy, sắc mặt lúc thì đỏ bừng, lúc thì tái nhợt, biểu cảm phức tạp không nói lên lời.
Có phẫn nộ, có ngại ngùng, có xấu hổ, còn có sợ hãi.
Hai người bỗng dưng ngây người ngay tại chỗ, không biết là nên vùng lên phản kháng hay là nhẫn nhục thỏa hiệp.
Tam Thanh nhìn hai người, vẻ trêu trọc trong mắt không khỏi càng đậm hơn.
Đặc biệt là Nguyên Thủy Thiên Tôn, trong lòng chỉ cảm thấy vui sướng không thôi.
Hắn lúc trước bị ép phải quỳ xuống vả miệng, đây là nỗi đau mãi mãi của hắn.
Điều này cũng khiến cho hắn khi đối mặt với các Thánh Nhân khác, có loại cảm giác không ngẩng đầu lên nổi.
Bởi thế, hắn cũng hy vọng nhìn thấy những Thánh Nhân khác bị mặt mũi bẽ bàng như vậy, mọi người sẽ không cần đại ca cười nhạo nhị ca nữa.
Nếu như Lão Tử và Thông Thiên giáo chủ cũng có thể mất mặt một lần thì tốt rồi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghĩ một cách ung dung thản nhiên.
Mẹ con Thương Thanh Quân thấy Lý Nguyên thế mà lại khiến hai vị Thánh Nhân bạt tai lẫn nhau, hơn nữa còn nói một cách không thèm đếm xỉa gì tới vậy, trong lòng lúc này chấn động đến nỗi hơi choáng váng.
Trải qua khoảng thời gian tìm hiểu này, bọn họ biết Lý Nguyên rất lợi hại, đến cả Nữ Oa và Hậu Thổ đều phải nhìn bằng con mắt khác.
Nhưng bọn họ ngàn vạn lần không ngờ được rằng, Lý Nguyên lại dám nói những lời bảo Thánh Nhân bạt tai lẫn nhau.
Đây quả thực là nỗi nhục không gì che đậy được đối với Thánh Nhân.
Thánh Nhân muôn đời kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, là sự tồn tại chí cao vô thượng trong lòng tất cả sinh linh, không ai dám coi thường.
Đối mặt với sự nhục nhã như vậy, Thánh Nhân có thể nhịn được sao?
Trong lòng Thương Thanh Quân không khỏi sinh ra một chút cảm giác lo lắng.
Nếu như Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề mất kiểm soát, thì phải làm sao?
Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng xuống, tất cả mọi người đều nhìn Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề.
Chờ đợi lựa chọn của bọn họ.
Kiên cường, hoặc là, nhẫn nhục chịu đựng?
Trong lòng hai người Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đấu tranh một lúc…
“Bốp.”
Tiếp Dẫn đạo nhân đột nhiên tát Chuẩn Đề một bạt tai, tiếng vang sắc nét vui tai, trong nháy mắt phá vỡ sự tĩnh lặng ở hiện trường.
Tam Thanh, Nữ Oa, Hậu Thổ thấy vậy, đều lộ vẻ mặt không hề bất ngờ.
Dù sao Lý Nguyên có một vị Thánh Nhân Thiên Đạo làm tôi tớ, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nếu như không muốn bị ấn xuống dưới đất lăn lộn vài lần, thì chỉ có thể cúi đầu chịu thua, không có lựa chọn thứ hai.
Có điều mẹ con Thương Thanh Quân lại nhìn đến ngây người.
Bọn họ không ngờ rằng hai Thánh Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề lại thực sự tự mình đánh mình.
Phải sợ hãi Lý Nguyên đến thế nào, mới có thể có thể làm ra những chuyện tự mình hại mình như thế này?
Mẹ con Thương Thanh Quân chỉ cảm thấy tê hết da đầu.
Bọn họ tưởng rằng mình đã sắp nhìn thấu hết Lý Nguyên.
Nhưng không ngờ rằng, các nàng nhìn rõ được chỉ là bề ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận