Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 842 - Không cần ra vẻ người đàn ông ấm áp nữa. Vì thế nàng đi vào trong khách điếm.

Nàng chuẩn bị quan sát phản ứng của đám người Nhị đương gia.
Nếu như những người này không phải là Trư Bát Giới, Sa hòa thượng, phản ứng chắc chắn sẽ khác biệt.
Đám người Nhị đương gia đỡ đồng tiền, vẻ mặt hoảng sợ tìm đến thôn bang.
Sau khi Đát Kỷ nhìn thấy bộ dạng của bang chủ, suýt nữa thì cười rụng răng.
Vậy mà là một kẻ mắt lác.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy bang chủ và đám người Nhị đương gia nói chuyện, lại càng cười đến mức sắp tắt thở.
“Không ngờ Tôn hầu còn buồn cười như vậy.
Đát Kỷ vừa cười ngây ngô vừa tự nhủ: “Tuy nhiên, không biết Chuẩn Đề sẽ độ hóa Tôn Ngộ Không như thế nào?”
Sự phát triển của tình tiết sau đó cũng không khác với tình tiết điện ảnh của đại thoại Tây Du lắm.
Chỉ là tình hình Tử Hà bên kia hơi ngoài ý muốn.
Nguyên Thần của Tử Hà vẫn chưa thức tỉnh, vẫn là thân thể của Thanh Lôi chưởng quản.
Không bao lâu sau khi Thanh Hà và Bạch Tinh Tinh, Xuân Tam Nương tách nhau ra, nàng liền gặp phải Khuê Ngưu cũng bị hấp thu vào thế giới này.
Khuê Ngưu nhìn thấy Thanh Hà không khỏi vui mừng, muốn kể rõ nỗi khổ tương tư của hắn với Thanh Hà.
Tuy nhiên Thanh Hà không nhận ra Khuê Ngưu.
Nàng thấy một con ngưu yêu liếm mặt, đi tới đi lui bên cạnh mình, lại thêm biểu cảm híp mắt, trong lòng vô cùng khó chịu, trực tiếp phát động ra Ngân Tác Kim Linh, chuẩn bị dạy cho con ngưu yêu này một bài học.
Tuy nhiên, lần trước Khuê Ngưu đã chịu thiệt trước Ngân Tác Kim Linh, vì vậy sớm đã có sự phòng bị. Ngay khi Thanh Hà lắc Ngân Tác Kim Linh, hắn đã kịp thời phong bế ngũ giác lục quan của chính mình, vì vậy căn bản không bị Ngân Tác Kim Linh mê hoặc tâm thần.
vốn Khuê Ngưu chỉ muốn theo đuổi 'Tử Hà', nhưng hắn thấy 'Tử Hà' chẳng những lạnh nhạt với hắn mà còn nhiều lần ra tay với mình, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nghĩ tới hắn đường đường là Ngưu Ma Vương, vật để cưỡi của Thánh Nhân, dù là Ngọc Đế, Như Lai nhìn thấy hắn cũng để cho hắn chút mặt mũi.
Hắn coi trọng nữ nhân nào, đó chính là vinh hạnh của nữ nhân đó.
'Tử Hà' lại dám không cho hắn mặt mũi, hắn sao chịu được? Ngưu Ma Vương quyết định, không ra vẻ người đàn ông ấm áp nữa. Chả có tác dụng gì.
Trước tiên đánh cho con quỷ nhỏ này phục đã, sau đó trực tiếp khiêng vào động phòng, để xem nàng phản kháng như thế nào!
Nghĩ đến đây, Khuê Ngưu không nương tay nữa, trực tiếp bộc lộ bản lĩnh thật sự của mình, đánh nhau với Thanh Hà.
Khuê Ngưu ra tay, Thanh Hà cũng không yếu thế, nhanh chóng rút ra Tử Thanh bảo kiếm chiến đấu với Khuê Ngưu.
Hai bên đánh nhau tới mức đất trời mù mịt, đất đá bay mù trời, nhật nguyệt ngừng chiếu, Càn Khôn bị nghiền nát. Khuê Ngưu cầm Hỗn Thiết côn trong tay, tế ra thân thể kim cương bất hoại, thực lực vô cùng kinh khủng.
Mặc dù Tử Thanh bảo kiếm của Thanh Hà sắc bén, kiếm quang lại càng ngập tràn dòng sông không gian, bao trùm chư thiên vạn giới, nhưng căn bản không thể dùng bảo kiếm liều mạng với Hỗn Thiết côn của Khuê Ngưu.
Tử Thanh bảo kiếm vừa va vào Hỗn Thiết côn, Thanh Hà đã cảm thấy cánh tay tê dại, lòng bàn tay rung mạnh, suýt nữa không cầm nổi bảo kiếm.
Vì vậy nàng đành phải du đấu cùng với Ngưu Ma Vương, dùng kiếm khí vô hạn công kích toàn thân Ngưu Ma Vương.
Tuy nhiên đừng xem thường thân hình Ngưu Ma Vương to lớn, ngược lại tốc độ của hắn vô cùng linh hoạt, trong lúc dịch chuyển nhanh chóng, Thanh Hà cảm thấy khắp nơi đều là bóng dáng của Ngưu Ma Vương, nên khi đối phó với công kích của Ngưu Ma Vương hơi luống cuống tay chân.
Hai bên công kích mười mấy hiệp, Thanh Hà cảm thấy hơi quá sức rồi.
Nàng hiểu rõ bản thân mình không phải là đối thủ của Ngưu Ma Vương.
Thanh Hà cũng không phải là người ham chiến. Sau khi biết mình không địch lại đối phương, nàng tìm cơ hội ra một chiêu giả, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Khuê Ngưu cười lạnh một tiếng, tất nhiên muốn theo đuổi không chịu bỏ.
Hắn đã quyết tâm hôm nay nhất định phải đánh cho 'Tử Hà' phục mới thôi. Sau đó trực tiếp gạo nấu thành cơm.
Nếu không thích phong cách người đàn ông ấm áp kia, vậy hắn liền hoàn toàn thô lỗ!
Hai bên ngươi chạy ta đuổi, từ hoang mạc bay đến ốc đảo, lại từ ốc đảo bay đến quốc gia Nhân tộc miếu thờ san sát, lại từ quốc gia Nhân tộc bay ra biển rộng, bay qua biển rộng tới một hoang mạc khác.
Với tốc độ khủng khiếp của hai người, không gian bị cuốn trôi, thời gian cũng như ngưng lại.
Tuy nhiên, dù Thanh Hà đã dùng hết pháp lực toàn thân, tốc độ của nàng không bằng Khuê Ngưu.
Chẳng những nàng không thể cắt đuôi Khuê Ngưu mà khoảng cách với Khuê Ngưu đang rút ngắn dần.
Dựa theo tình hình này, không bao lâu nữa, nàng sẽ bị Khuê Ngưu đuổi kịp. Điều này khiến cho Thanh Hà vô cùng nôn nóng.
Tại sao Như Lai không ra tay ngăn cản ngưu yêu này?
Chẳng lẽ hắn không sợ ta không đi tìm Tôn Ngộ Không sao?
Thanh Hà hiểu rất rõ, thế giới khác này chính là chuẩn bị vì Phật môn.
Nàng cho rằng Phật môn sẽ ra tay ngăn cản Ngưu Ma Vương. Nhưng mà chạy một lúc lâu rồi vẫn không thấy Phật môn ra tay.
Bang!
Đúng lúc này, cuối cùng Ngưu Ma Vương cũng đuổi kịp Thanh Hà. Sau đó Hỗn Thiết côn trong tay hắn vung lên, đập vào đầu Thanh Hà.
Thanh Hà bị dọa sợ mất hồn, cho rằng hôm nay mình sẽ phải chết ở chỗ này.
Thời điểm Thanh Hà không làm chủ được tinh thần, một giọng nữ vô cùng tức giận vang lên trên ngọn núi cao.
“Ngươi đang làm gì ở đó?”
Khuê Ngưu thấy sắp đánh trúng Tử Hà rồi, trong lòng đang đắc ý thì hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Vội vàng quay đầu lại nhìn, ấy vậy mà là phu nhân mình Thiết Phiến công chúa đang nhìn hắn với vẻ mặt kiêu ngạo.
Khuê Ngưu thấy thế, hơi chột dạ, tốc độ công kích cũng chậm đi nửa nhịp.
Hỗn Thiết côn chỉ quét qua y phục của Thanh Hà, làm khối ngọc bội hình tròn trên đai lưng của Thanh Hà rơi xuống, nhưng không gây tổn thương thân thể nàng.
Bất ngờ nhìn thấy Thiết Phiến công chúa, Ngưu Ma Vương không tiếp tục đuổi theo Thanh Hà được nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn con vịt tới miệng rồi còn trốn thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận